TUREWELL Android Box, T95 MAX+ Android 9.0 TV Box Amlogic S905X3 Quad-Core cortex-A55 4GB RAM 32GB ROM Media Player with 8K BT4.0 2.4G/5.0GHz Dual-Band WiFi. Sofobod HK1 Box TV Box Android 9.0, 4GB RAM 128GB ROM, S905X3 Quad Core 64bit Cortex-A55, GPU G31™ MP2, 2.4G/5G Dual WiFi BT4.0 H.265 Decoding LAN 1000 RJ-45, HD 8K Smart TV Box.. [VỀ PANDORA BOX] @Lam Lâm: (Đây là chương cũ, chương cũ, chương cũ không phải chương mới!) Vì liên quan đến Song Trình, gần đây tôi không thể không nghĩ đến việc lấp hố Pandora box, nhưng sau đó tôi thật không biết phải lấp thế nào nữa [khóc] The Sequence tab in Pandoras Box 8.5.0 comes with new features to improve your workflow. Firstly, to zoom in and out the timeline has never been so easy and versatile: - The shortcut [Ctrl + 0] sets the zoom level to 100%. - The Sequence Button Bar offers + and - buttons which can be clicked once or hold down for continues zoom. Discover Lâm Nguyên's top songs & albums, curated artist radio stations & more. Listen to Lâm Nguyên on Pandora today! [ĐAM MỸ] PANDORA'S BOX- LAM LÂM (Chương 18-50) CHƯƠNG 43 « Chương Trước. Quản Lý . Sửa Chương; Trác Văn Dương nói, "Lâm Cánh, cậu đừng nghĩ ông ấy như vậy. Không phải người nào tốt với cậu đều là có ý đồ đâu." [ĐAM MỸ] PANDORA'S BOX- LAM LÂM (Chương 18-50) CHƯƠNG 24 Lâm Cánh, nhớ kỹ, đánh thua nằm viện, đánh thắng ngồi tù." Kha Lạc nói: "Hả? Ở nhà chúng ta, đánh nhau nằm viện đúng là có thể, còn ngồi tù thì không thể nào." sHGkmb. Chiếc hộp Pandora 2020 – Lam Lâm Tác giả Lam Lâm Dịch Fear Thể loại Vườn trường, hiện đại, ngọt sủng bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, xin vui lòng không mang ra khỏi nơi này hoặc reup ở nơi khác Văn án Lúc Lâm Cánh còn học đại học, bởi vì tai nạn giao thông mà dẫn đến mất ký ức và một loạt di chứng, vậy nên mới tạm nghỉ học và ra nước ngoài điều trị. Nhiều năm sau cậu ấy bị buộc về nước tiếp tục học hành, đồng thời được ba mình gửi đến nhà một trưởng bối có tên là Trình Diệc Thần để được chăm sóc. Cuộc sống ở nơi đây ban đầu không vui vẻ, nhưng từ nhỏ cậu đã thiếu tình yêu thương của cha và gia đình, dưới mái nhà này đã dần dần cảm nhận được tình thân, tình bạn, thậm chí là mong muốn tình yêu. Một người bất cần đời như cậu ấy bắt đầu quyết định sống nghiêm túc, tuy nhiên trong quá trình này cậu cũng phát hiện ra những khác thường, dường như ai cũng đang cố gắng che giấu cậu một số chuyện. Đằng sau ấm áp ôn hòa ruốt cuộc ẩn giấu điều gì? Khi chân tướng nổi lên khỏi mặt nước, cũng là lúc chiếc hộp Pandora mở ra. Trích bài dịch weibo của Lam Lâm có liên quan đến tác phẩm 21/8/2020 1132 Pandora cứ viết cứ viết, cảm thấy khổ nhất trong lòng là Trác Văn Dương. Đôi già kia, đã ôm lấy dự định xấu nhất, đã chuẩn bị sẵn tâm lý tốt để trả giá, dìu dắt lẫn nhau, sống được ngày nào là cảm ơn ngày đó. Nhưng Trác Văn Dương không thể. Cậu ấy không thể quên ba mình từng tổn thương Lâm Cánh, mà cậu ấy cũng không thể ngồi xem Lâm Cánh sau này tổn thương ba mình. Nếu được, cậu ấy tình nguyện một mình gánh chịu tất cả. Nhưng trò chơi không như vậy. Cậu ấy sợ tương lai hơn bất cứ ai, nhưng không thể tỏ ra được. Cậu ấy một mình đứng ở đó, trái phải đều do dự, nhưng không ai có thể giúp được cậu ấy. 21/8/2020 1232 Đối với sự hối lỗi trong lòng Trác Văn Dương, cũng là lý do mà tôi sửa lại phần trước của bộ truyện. Những độc giả lâu năm tại sao các bạn cái gì cũng nhớ vậy, bản thân tôi còn thường xuyên không nhớ! sẽ phát hiện trong phiên bản này, không chỉ tình tiết cps thay đổi, mà tính cách của Lâm Cánh cũng thay đổi rồi. Thiết lập ban đầu của Lâm Cánh là nhìn chú thụ này cũng vừa mắt chú thụ kia cũng động lòng, duy nhất không hề có một chút hứng thú gì với Trác Văn Dương, khiến Trác Văn Dương phải lao vào lửa đuổi theo vợ. Lúc đó tôi viết cho hả dạ, vậy nên không nghĩ ngợi gì mà lựa chọn cái cách nghe có vẻ rất sảng khoái này. Nhưng thiết lập này tôi căn bản không thể viết tiếp được, bởi vì tình tiết như thế này sẽ đi đến một hướng khác. Với hoàn cảnh và tính cách của Trác văn Dương, trong lúc thế này thực ra cậu ấy không thể có đầu óc yêu đương được. Cậu ấy lấy đâu ra dũng khí và tâm trạng với lập trường để theo đuổi tình yêu, chỉ việc duy trì vẻ bên ngoài bình ổn để không hoàn toàn sụp đổ là đã cạn kiệt sức lực rồi. Nếu Lâm Cánh còn không quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi. Hai người mãi mãi sẽ không xuất hiện cùng nhau được bao nhiêu. Vậy nên trong phiên bản này, Lâm Cánh trở nên trưởng thành hơn một chút, biết suy nghĩ một số chuyện, cũng vì tò mò mà đến gần người khác biệt hoàn toàn với mình là Trác Văn Dương. Tôi nghĩ đây mới là thay đổi tính cách bình thường. Một là, cậu ấy thực sự trưởng thành rồi, con người đều phải trưởng thành, bạn 17 tuổi lớp 11, với bạn 22 tuổi không thể vẫn giống như lớp 11, nếu không thời gian không có ý nghĩa gì với bạn. Hai là, cho dù mất đi ký ức, tôi vẫn bị cậu thu hút, cho dù trở lại bao nhiêu lần, vận mệnh đều chỉ dẫn cho tôi đến bên cạnh cậu, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cậu vậy. 31/8/2020 2234 Chiếc hộp Pandora xử lý hai tuyến bốn vận mệnh, là những món nợ trên người Lâm Cánh, mà thứ cậu ấy thiếu không chỉ có tình yêu, vậy nên tiểu thuyết này đã định trước là không thể mỗi chương đều nói về tình yêu, mỗi chương đều thảy cẩu lương của Lâm Cánh, trước khi cậu ấy khôi phục trí nhớ sẽ không có bất cứ tình tiết cẩu huyết ngược tình nào. Đây là câu chuyện mà cậu ấy tìm lại tất cả những mảnh vỡ còn thiếu. Phong cách viết văn của tôi cũng khác với 10 năm trước, tư tưởng cũng không giống nữa. Nếu như đọc mà thấy tình tiết quá nhạt nhẽo quá chậm không ngọt không ngược, hoặc không tìm được cảm giác, hoặc có bất kỳ điều gì khó chịu, vậy thì đừng nghi ngờ, chính là tiểu thuyết này có vấn đề, đây không phải là thứ mà bạn muốn xem, gợi ý không cần tiếp tục đọc, để miễn lãng phí thời gian tiền bạc. Mục lục Chương 001 Chương 002 Chương 003 Chương 004 Từ chương 005 trở đi các bạn ghé nhà bạn Sagittarius để xem nhé. Phan Đa Lạp đích ma hạp – Pandora’s box Tác giả Lam Lâm Biên dịch Quick Translator _Chương 1_ Lâm Cánh Los Angeles Chào các bạn, tên tôi là Lâm Cánh. Cuộc sống của tôi vẫn mưa thuận gió hoà, sóng êm bể lặng, nhàn nhã thảnh thơi, nếu không tính đến vụ tai nạn hai năm trước. Thật ra ngay cả vụ tai nạn đó xét cho cùng cũng còn may chán, vì sau khi xuất viện, cả khuôn mặt, dáng người lẫn tóc tai chẳng hề tróc mẻ gì, tôi vẫn đẹp trai chói loá như xưa. Đối với người như tôi, đại nạn không chết, loại nguy hiểm thót tim như vậy còn có thể giúp lấy điểm với mấy người đẹp. Vết sẹo là huân chương cao quý của đàn ông nên là tôi đây cũng có huân chương chứ bộ. Di chứng duy nhất sau vụ tai nạn là tôi bị mất trí nhớ. Nghe nghiêm trọng thế thôi chứ cũng đâu có gì ghê gớm. Những chuyện quan trọng tôi đều nhớ rõ, thao tác kỹ thuật game online đỉnh của đỉnh nè, mánh cưa cẩm nè, mã số tài khoản ngân hàng nè, rồi Lee, ba mẹ tôi, cùng đám bạn xấu từng giao du ai nên nhớ tôi cũng đều nhớ cả. Tôi sở dĩ thấy nuối tiếc là vì tôi không phải chỉ là đồ bị thịt, não đã trữ chẳng được bao nhiêu rồi mà giờ còn rớt mất non nửa, đầu càng rỗng hơn. Những khoảng ký ức bị mất của tôi được tái hiện lại dựa theo lời Lee, tôi đã học ở đại học Thiên Tân thêm một năm rưỡi, chuyện này quả thực không nhớ; anh ta bảo còn có thể cố chạy chọt không phải thi vào à = = là vì sáu tháng cuối năm cấp ba tôi năng đến trường, nghiêm chỉnh học hành – cái này cũng không nhớ rõ nốt. Đâu chỉ không nhớ rõ mà tôi chắc chắn sẽ không tin. Đừng nói đến chuyện đại học Thiên Tân có thể nhận tôi vào, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện đến trường học, đọc sách gì gì đó, trừ phi có môn “cưa cẩm học”. So cái thành tích ấy với tiêu chí ở Thiên Tân, tôi nghĩ người kia nhất định không phải là Lâm Cánh, hoặc giả tôi bị ma ám =____= Tôi thấy não tôi có lẽ giống như sau khi format ổ C cài đặt lại hệ điều hành mới có thể sử dụng như thường dù rằng bị mất một vài thư mục với dữ liệu nhưng chắc chẳng quan trọng mấy. Ít nhất cuộc sống hiện tại của tôi không cần đến những mảnh ký ức đó. Trừ cái này ra, còn một thứ cũng có thể coi là thay đổi rõ rệt, đó là sau tai nạn, sở thích của tôi không còn như trước. Ngày xưa tôi thích được người khác thượng, ngày nay tôi lại muốn thượng người khác. Lee kiên quyết làm top, lần nào bị tôi đánh úp cũng giận dỗi, mỗi khi H là hai người vần nhau một trận, chưa vào màn chính đã thở hồng hộc rồi lặng ngồi nhìn nhau, đến nói cũng chẳng xong. Lee có thân hình vạm vỡ – điều này miễn bàn – nhưng đã là người thì ắt phải lớn lên, hai năm qua tôi đã phổng phao đáng kể, vai ngang rộng, nam tính bộc phát mãnh liệt. Cũng có khi tôi đã quên mất tiêu cảm giác thích thú khi làm bottom trước vụ tai nạn. Dù sao tôi giờ nhận thức rõ, ai thích bị người ta chọc vào chứ, đau mông chết đi được, không có kỹ thuật tốt thì còn lâu mới có khoái cảm. Chủ động theo đuổi và nắm giữ vẫn phấn khích hơn là chờ đợi, bị động. Về Lee, nói một cách đơn giản, anh ta là người ở bên tôi hai năm nay, một người đàn ông trung niên thành đạt, đã xấu xa đi dụ dỗ trẻ con chính là tôi mấy năm trước đó = =. Quan hệ giữa chúng tôi luôn luôn hết phân lại hợp, cãi nhau òm tỏi, thậm chí còn động đến nắm đấm. Nhưng mặc tôi từng kết giao với bao nhiêu người đàn ông thì người duy nhất sau vụ tai nạn tận tâm chăm sóc đứa có vấn đề như tôi chỉ có Lee. Tôi thích ở bên Lee, chúng tôi sống với nhau nhiều năm như thế gần như đã thành tri âm tri kỷ. Đối với tôi, Lee không phải bậc cha chú, cũng không phải bạn giường, người yêu mà là một người cực kỳ đặc biệt. Tôi học hành chẳng đâu vào đâu nên ít từ, chỉ có thể nói anh ta rất quan trọng với tôi, và có lẽ tôi cũng rất quan trọng với anh ta. Tôi không thích nghi được với cuộc sống ở Mỹ vì tiếng Anh vẫn tệ hại như cũ, tuy mắng chửi người khác thì chữ nào ra chữ nấy nhưng đọc sách báo cũng phải đoán bậy cả lên. Đồ ăn không hợp khẩu vị, cũng không hứng thú với đàn ông phương Tây, lắm lông thấy ớn =____= Hay hớm gì đâu. Tôi tính cứ tiếp tục cuộc sống đó, không có thú vui thì tự tạo ra vậy. Rồi một ngày kia, ba tôi vì lý do trời ơi đất hỡi nào đó đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của thằng con này, triệu tập tôi về nước khẩn cấp. Tôi dĩ nhiên có thể phản đối, dù sao trước giờ mấy khi tôi nghe lời ổng đâu. Nhưng nếu tôi chọn sống nhờ Lee ở đây, vậy thì cần phải có một lý do, Lee lại không nghĩ ra cách nào giải thích với ba tôi. Tôi mà nói hết ngọn nguồn dễ ba sẽ đập Lee tan xương lắm, thậm chí tôi cũng không muốn tiết lộ tính hướng cho ba. Dẫu tôi có lưu luyến Lee nhưng sự thật tàn khốc là, tình cảm của tôi và Lee không đủ mạnh mẽ để hai người có thể chống chọi được với mọi áp lực nó sẽ đem lại. Ngồi ở căn hộ của Lee, sau khi đánh qua màn cuối của trận chiến, tôi quay qua nói với anh ta “Lee, tôi quyết định về nước.” Lee chưa lên tiếng ngay mà im lặng hồi lâu, cúi xuống hôn lên trán tôi một cái. Bất giác tôi có cảm giác cay cay. “Xin lỗi anh.” Tôi biết Lee thực sự rất cô đơn, ba mươi tám tuổi, chưa già nhưng cũng không thể coi là trẻ. Lee đã không còn sống buông thả nữa, anh thật sự muốn có một cuộc sống bình yên, ngày nào cũng mang vẻ lấy lòng săn sóc tôi cứ như bù lại gấp bội những mất mát thuở trước. Còn tôi, vào lúc Lee đối xử với mình tốt nhất, lại rời bỏ anh. Trước khi lên máy bay, tôi chỉ liếc Lee một cái, chẳng dám nhìn lâu. Đã chọn lựa ra đi còn tỏ ra sướt mướt đối với Lee mà nói là tàn nhẫn. Ba tôi trước đó đã nghe Lee thuật sơ qua về tình trạng của tôi, chắc đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng thấy tôi đứng trước mặt mình vẻ mặt ngây ngốc hết nhìn đông lại ngó tây, ổng vẫn không khỏi hốt hoảng. Ai mà ngờ con trai mình lại mất trí nhớ hoàn toàn như thế, ổng chỉ nghĩ sẽ dẫn về một đứa chậm tiêu thôi. Kỳ thật một nửa là vì tôi cố ý doạ ổng, còn một nửa là vì tôi thật sự thấy mơ hồ về người này. Ai bảo gần hai mươi năm qua ổng chưa từng gần gũi với tôi, hai người hiếm khi gặp mặt, một năm chỉ có đôi ba lần, muốn tôi nhớ được quả là chơi khó nhau. Ba tôi chưa đến nỗi già khụ, nhìn thoáng qua tuyệt đối không giống người đã có con đến tuổi này. Ổng vẫn tuấn lãng cao to, đi trên đường hấp dẫn không ít nữ sinh. Nên là chuyện ba tôi ngoại tình không có gì quá kỳ quái đương nhiên thêm cả chuyện mẹ tôi chơi bời là đủ bộ nhưng điều làm tôi khó xử là đối tượng vụng trộm của ba tôi là một người đàn ông. Hơn nữa lần này ba còn mang người ấy đến đây. Tôi nghĩ ba có thể cảm thấy tôi phóng khoáng sống thoáng, không bảo thủ nên mới thoải mái để tôi chạm mặt với người kia. Thế nhưng… đùa hả, làm quái gì có chuyện con trai có thể cùng hồ ly tinh trò chuyện với nhau hoà hợp vui vẻ chứ!!!!! Cũng phải công nhận người này chẳng có dáng dấp của hồ ly tinh chút nào. Không ẻo lả, khuôn mặt anh tuấn, dáng người hao hao ba tôi, lại nhìn cách ăn nói khép nép của ba tôi với người đó, rất khó nói ai đàn ông hơn ai. Nếu trên thế giới có chuyện kinh thiên động địa hơn việc ba mình có quan hệ với một người đàn ông – thì hẳn đó phải là – ba tôi nằm dưới. Điều này làm tôi không chịu nổi. Tưởng tượng người kêu Trình Diệc Thần này là top, ba tôi là bottom, tôi liền sởn da gà, thế giới này quả là lệch lạc. Ba tôi đối xử với tôi dịu dàng quan tâm chưa từng có, nhưng dù ba có nói sao, tôi cũng sống chết không cùng sống với họ. Tính toán gì đó, đừng nói là bọn họ định coi tôi như con của cả hai chứ? Tôi vô tâm thật đấy nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Chuyện đó và có mẹ kế là hoàn toàn khác nhau. Đây lại là “cha dượng”, tôi càng thêm rối loạn. Xin được hỏi, ba à, trước đây vì sao lại cho con đi ra hả? Đã thích đồng giới thì ngay từ đầu nên bắn lên tường mới đúng, “bắn nhầm chỗ” thế là có đứa ra đời ngoài ý muốn, tự nhiên lại thành người thừa xúi quẩy. Tôi ghét cái kiểu đối diện với cuộc sống lúc nào cũng bị nhắc nhở. Nhưng mặc kệ tôi phản đối thế nào ba tôi kiên quyết không cho tôi ra ở riêng, còn bảo phải có người để mắt đến tôi mới được. Hiềm nỗi bao năm qua ổng chưa bao giờ có được cái suy nghĩ “Tiểu Cánh cần người chăm bẵm” đâu. Hiện giờ tôi đã lớn đến chừng này mới thấy tôi cần được chăm sóc, chẳng phải quá trễ rồi sao. Khuyên can mãi, tranh luận cả buổi, thấy tôi không chịu nhượng bộ, ba tôi liền cùng gian phu của ổng trốn đến một góc tôi chỉ nghe được bập bõm bàn tới bàn lui. Rồi có tiếng cãi vã nhỏ qua điện thoại đến nửa ngày, cuối cùng hai người trở về tuyên án “Tiểu Cánh, bọn ta sẽ cho con đến ở nhờ nhà một người quen. Người đó rất tốt bụng, chú ấy sẽ chăm sóc con.” Thản nhiên, tôi ngoáy mũi. Dù gì đến lúc đó tôi có thể trốn đi, tuỳ mấy người muốn làm gì thì làm. Theo lời giới thiệu của ba tôi, người kia là anh của người tình của ba tôi. Có thể xem là… “bác dượng” của tôi? =____= Người kia gọi là Trình Diệc Thần, trong nhà còn có một người khách trọ, đã có một mặt con. Nghe nói hiền lành tốt tính, hoà nhã thân thiện, sẽ coi tôi như con nên để tôi ở đó cũng không thấy bất tiện; tôi có thể coi đó như nhà mình nhưng không thể quá quậy phá phiền đến nhà người ta – trên đường đi tôi đã được dặn dò như vậy. Tôi tai nọ xọ tai kia, bị lải nhải từ xe đến máy bay, lại từ máy bay xuống xe. Ba tôi lảm nhảm nhiều vô cùng, ổng trước kia có dông dài như vậy đâu, lúc nào cũng nói lấp lửng với tôi, chỉ hận không thể ngay lập tức chấm dứt cuộc đối thoại để khỏi phải thấy mặt tôi. Mà bây giờ ổng lắm lời như vậy khiến tôi không khỏi lo đến sinh bệnh hoài nghi vị trí thật sự của ổng ở trên giường. đừng bảo là nằm dưới thật nhé = =, , , , , Trình Diệc Thần kia thì lại kiệm lời, dầu gì cũng là người ngoài, đâu có tư cách dạy dỗ tôi như ba. Tôi cứ có cảm giác người này cứ nhìn mình suốt, với ánh mắt gì thì tôi vẫn chưa rõ, vì tôi không nhìn trực diện. Tôi chẳng muốn nhìn mặt người này. Dù ba mẹ tôi có lục đục thế nào, đó vẫn là kẻ cướp đi ba của tôi. Nào có ai lại gần gũi với người đã khiến ba mẹ mình ly hôn. Hiện tại không, tương lai cũng vậy. Cuối cùng xe cũng dừng lại, trước khi xuống xe ba tôi còn bồi thêm “Khi gặp mặt phải chào hỏi lễ phép, đừng tỏ vẻ lạnh nhạt, nhớ cười… Không phải như thế, thế là cợt nhả!” Tuy ồn ào thật nhưng có một người ba càm ràm vẫn đáng yêu hơn nhiều con người xa cách trước kia. Nếu là vì trở thành thụ mới nhu nhược như vậy… cũng được, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận chuyện ba tôi là thụ. Trình Diệc Thần tiến lên ấn chuông cửa, vài giây sau, cửa mở ra cứ như người bên trong đợi đã lâu. Người ra mở cửa xem qua hơn ba mươi tuổi, dáng cao gầy, chân dài eo nhỏ, cằm thanh tú, mũi thẳng tắp khiến người ta phải ấn tượng. Đuôi mắt dài, con ngươi đen thẳm, da trắng nõn, rất lôi cuốn. … Trời ạ! Chính là loại tôi thích đó! Ý nghĩ muốn trốn tức thì bay biến, giờ đây tôi muốn mặt dày mày dạn ở chỗ này!! Không đợi người kia có phản ứng, tôi đã hấp tấp lộ ra nụ cười mê hoặc nịnh nọt nói “Xin chào.” Tiếc là nụ cười thô bỉ của tôi nhanh chóng biến thành thú tính, người kia chẳng những không đổ tôi mà còn chấn kinh, thoáng chốc cười cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch. Ai da, lòng lang dạ thú của tôi rõ ràng đến thế sao? = =, , , “Anh.” Trình Diệc Thần đánh tiếng chào người kia, kéo kéo tay, người kia mới tỉnh lại, vội liên tục xin lỗi, nghiêng người tránh ra mời chúng tôi vào nhà. Thì ra đây chính là bảo mẫu tương lai của tôi – “bác dượng”! Tôi cơ hồ có thể thấy nước mắt ngân ngấn, đúng là duyên phận nha. Chỉ tiếc rằng mặc tôi cứ phóng điện vào người kia, sóng xẹt tứ phía nhưng đối phương lại có vẻ sợ hãi, một mực né tránh ánh mắt của tôi. Không đến mức… vừa xuất quân đã gặp bất lợi chứ = = Còn có một người đàn ông nữa sống ở đây, chắc là vị khách trọ kia. Dáng người người này so với chúng tôi đều cao hơn, dễ phải đến hai mét ấy nhỉ, cực kỳ đẹp trai, chỉ là mặt nặng như chì, coi cái dáng khoanh tay đứng một chỗ của người đó chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy sợ hãi. Loại đàn ông khí thế quá đáng sợ như thế này không phải mẫu hình của tôi. Huống chi cơ thể cường tráng hơn tôi, tôi không thích loại quá to con. Mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình. Trình Diệc Thần ngồi cạnh anh mình, nắm lấy tay nhau, tình cảm anh em tốt nhỉ, nhưng ông anh lại có vẻ như bị dòng điện của tôi giật đến tê liệt, tinh thần bất an. Trình Diệc Thần nói chuyện với ổng, ổng đáp câu được câu chăng. Sau đó anh của Trình Diệc Thần mới đứng lên đi pha trà cho bọn tôi, lục lọi khắp phòng mãi mới thấy lá trà, khi đi đun nước tay vẫn run run. Người này càng lóng ngóng run rẩy như thế, tôi càng thấy đáng yêu ngon miệng. Có lẽ bị tôi quan sát thành ra mất tự nhiên, bèn cúi đầu ngồi cả buổi rồi đột nhiên nói với vị khách trọ kia “Lục Phong, nhà không còn đồ ăn, anh ra ngoài mua một ít đi.” Người đàn ông cao lớn ngẩn người “Tiểu Thần?” “Nhanh đi mua đi. Mua nhiều vào.” Người được gọi là Lục Phong vẫn đứng yên không chịu đi. Trọ thuê mà cũng kiêu vậy. Bầu không khí có chút ngượng ngùng, khách đến chơi nhà mà cũng không mở miệng hỏi han được vài câu. Anh của Trình Diệc Thần lo lắng ra mặt “Anh đi đi, không thì em…” Người kia cuối cùng cũng chịu mở cửa đi ra ngoài. Tôi dõi mắt theo bóng người kia đi ra một lúc. Với ký ức ít ỏi của mình, tôi chợt phát hiện ra, người đàn ông cao to như người nước ngoài này chính là “Lục Phong” đó! Ngày trước khi tôi còn ở Thiên Tân với Lee, Lục Phong có qua Lee tỏ ý có hứng thú với tôi, khi ấy tôi từ chối vì người này thật sự không hợp với gu của tôi. Chuyện sau đấy tôi đã quên, dù gì bên người người này mỹ thiếu niên nhiều không xuể, thiếu tôi cũng chả chết ai. Hai năm qua, Lục Phong có vẻ khác trước, nên tôi mới chưa nhận ra ngay được. Với lại tôi cũng có ngờ sẽ gặp Lục Phong ở đây đâu. Tiếng tăm lừng lẫy như Lục Phong sao phải hạ mình đến mức đi làm khách trọ nhà người ta? Còn bị sai đi mua đồ? Không lẽ phá sản? Chán đời? Trong thời gian ngắn ngủi mà phá sản đến mức này, năng suất cao thật đó. Miên man suy nghĩ, ánh mắt tôi lại lia sang người Trình Diệc Thần. Bị tôi trắng trợn nhìn, Trình Diệc Thần chẳng hiểu có phải mắc cỡ không mà không dám đối diện với tôi. Khi Lục Phong đi khỏi, bỗng hạ quyết định quay sang nhìn tôi. “Cháu là Tiểu Cánh?” Tôi gật cái rụp, nhe răng mỉm cười, Lee từng nói tôi có một hàm răng đẹp, khá quyến rũ. Đối phương cố mỉm cười, đôi mắt dịu dàng kia ánh lên tia sợ hãi mê chết tôi = = ngó tôi như trước “Trông cháu rất quen.” “Thật sao?” tôi mừng rỡ, có thể khiến đối phương thấy quen hẳn là tiếng sét ái tình rồi. “Cháu cũng có cảm giác đã từng gặp chú ở đâu đó.” Nụ cười tắt ngúm, sắc mặt trắng nhợt, lặng im dùng ánh mắt nhu thuận nhìn tôi. Tự nhiên tôi như có ảo giác mình giống hệt con mèo đang quắp phải một con chuột lừ đừ sắp chết. _____________________________ Lời tác giả Người nhà này bắt đầu đụng nhau rồi == thật sự cần can đảm lớn đây = =, , , , , , Phần tiếp theo này, tuy Lâm Cánh ở ngôi thứ nhất nhưng nội dung không hẳn xoay quanh chuyện tình cảm của cậu ta và Văn Dương… Thậm chí Văn Dương còn phải xếp vị trí thứ sáu, bảy mới được lên sân khấu =________= Ở phần này sẽ giải quyết triệt để quan hệ gia đình phức tạp… Chủ yếu là về Boss và Tiểu Thần, Văn Dương và Tiểu Cánh, còn dính líu chút ít đến Kha Lạc và chú Lee, đều sẽ tháo gỡ hết nên quả thực số đầu người mới nhiều như vậy… =____= Những bạn chỉ muốn coi thuần tuý chuyện của Tiểu Cánh và Văn Dương, thành thật xin lỗi, người nhà này hơi bị phức tạp ==, , , , Kiểu như phim truyện gia đình lúc tám giờ ấy… Để chế độ VIP, hy vọng may ra có thể thúc ép tôi phải có ý thức trách nhiệm ==, , không ngừng lại hoặc xem nhẹ… Hãy để tôi suôn sẻ thu phục người nhà này đi T_____________T P/S Về việc Tiểu Cánh bị mất trí nhớ, chuyện cậu ta quên chính là những tháng ngày quen Văn Dương, từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc. Tức là từ khi gặp Văn Dương làm bartender trong quán bar cho đến vụ tai nạn – khoảng thời gian phát sinh tất cả mọi chuyện. Bởi vậy cậu ta mới nhớ rõ Boss nhưng không nhớ chuyện anh ta đã làm với mình sau đó. . . _Chương 2_ Lâm Cánh Thiên Tân Tính háo sắc của tôi nổi lên, tôi xích lại gần, nước miếng nhỏ tong tong nói “Chứng tỏ hai người chúng ta có duyên đó chú.” Người kia vẫn nhìn tôi với nụ cười ôn hoà bao dung. Ba tôi đen mặt kéo áo tôi lại “Có thể nói chuyện đàng hoàng một chút được không? Mồm mép vừa thôi!” rồi giải thích “Tiểu Thần, đừng chấp nó làm gì, nó quen làm bừa rồi, không biết trên dưới gì cả.” Tôi vội la liếm “Đùa đâu mà đùa, cháu nghiêm túc đó, Tiểu Thần…” Ba tôi nổi gân xanh “Tiểu Thần là con gọi được chắc? Gọi là chú Thần!” Tôi không cam lòng “Chú… Thần.” kêu chú tự nhiên thấy cách biệt rõ rệt. “Tiểu Thần, đừng tính toán với nó, trẻ ranh biết gì.” ba tôi dừng lại rồi nói tiếp “Sau này nó sẽ ở đây sẽ phải phiền đến anh nhiều. Tiểu Cánh vẫn trẻ con lắm, mới rồi còn gặp tai nạn…” Trình Diệc Thần lắp bắp kinh hãi “Tai… tai nạn!” vội quay đầu nhìn tôi “Lúc nào thế? Không làm sao chứ?” Ô hô, biểu cảm quan tâm vô thức kia thú vị ghê ^_____^ “Cũng đã ổn cả rồi, không thành vấn đề. Nhưng có di chứng bị mất trí nhớ.” Trình Diệc Thần sửng sốt, mắt mở lớn, tỏ ra giật mình kinh ngạc. Ngay cả dáng vẻ hoảng hốt cũng rất hợp với khẩu vị của tôi, da mặt căng mọng, môi hé mở, đôi mắt tròn xoe, đến lông mày cũng nổi bật. Đáng yêu nha ^_____^ Nhưng thật tình tôi cũng không thích người khác cứ mở miệng ra là “nó bị mất trí nhớ” nghe có khác nào “nó tàn phế” đâu. Đến tôi còn chẳng thấy chuyện đó có trở ngại gì, tôi vẫn sống tốt, thanh niên trai tráng, anh tuấn hơn người, đúng là lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất. Cuộc sống ngập tràn sắc hoa. “Đúng vậy nên chuyện một hai năm qua nó đều không nhớ rõ.” ba tôi lộ vẻ áy náy hiếm thấy. “Đứa nhỏ này gặp chuyện như thế ngay từ đầu chúng tôi đều không biết. Vài năm qua có một người bạn thay tôi chăm sóc nó. Tôi thật vô trách nhiệm.” Trình Diệc Thần lại nhìn về phía tôi, tôi vội tóm lấy cơ hội phóng nụ cười hớn hở xẹt điện về phía đối tượng. Ánh mắt Trình Diệc Thần nhìn tôi như có gì đó biến đổi, vừa dịu dàng lại tỏ vẻ cảm thương, mà dường như còn hàm chứa cả sự mâu thuẫn, thất kinh. Ba tôi nói tiếp “Nên hiện tại tôi mong nó có thể được dạy dỗ cẩn thận. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ anh mới có thể. Anh cứ xem như dạy Văn Dương lúc nó còn bé là được. Chúng tôi rất yên tâm khi để Tiểu Cánh ở đây.” Trình Diệc Thần chưa bằng lòng ngay mà qua vài giây mới mở miệng, lời sắp nói, tôi nhìn ra vẻ kiềm chế cùng bối rối trên mặt, vai nâng lên như chuẩn bị tư thế xin lỗi. Việc lớn không thành, đầu tiên là “thực xin lỗi” rồi tám phần sẽ nói tiếp “Tôi không có cách nào giúp cậu dạy dỗ đứa trẻ này.” linh tinh gì đó hòng thoái thác. Khỉ thật, khả năng bị từ chối rất cao! Chưa xuất quân chưa giành thắng lợi mà đã chết còng queo rồi sao! Tôi vội vàng xài chiêu làm xiêu lòng bất cứ người lớn nào, đáng yêu kêu lên “Chú Thần~” Trình Diệc Thần nhìn tôi, động tác cùng cơ mặt ngưng trệ, đợi tôi nói tiếp. “Chú Thần, cháu sẽ không làm phiền chú đâu.” “…” “Ba cháu cũng đâu muốn làm phiền chú, ba muốn để cháu đến trường. Nhưng cháu mới từ nước ngoài trở về, hai năm rồi chưa được chữ nào vào đầu, những gì đã học đều đã quên hết vì mất trí nhớ không mất tôi cũng quên sạch bách thôi = =. Chuyện trường lớp không tốt, cách sống khác với mọi người, như thế cháu sợ mình có thể chẳng kết bạn được với ai mất…” tôi chẳng thèm nhìn ba tôi đang = 口 =, tiếp tục hiền lành đáng yêu tỉnh rụi nói tiếp “Hơn nữa, đầu cháu còn di chứng, ở ký túc xá có nhiều người, lắm tạp âm, cháu sợ sẽ bị đau đầu…” Đối phương ngơ ngác nhìn tôi, hầu kết di chuyển, khoé mắt hoe hoe đỏ, cuối cùng đành nói “Tiểu Cánh, cháu, cháu ở đây đi…” rồi vươn tay đến chờ tôi vọt lại liền nắm chặt tay tôi. Tôi mừng rỡ cũng siết chặt lấy tay chú. Ngón tay có vết chai sần, xem ra người này cũng không có số hưởng phúc. Những ngón thon dài, khớp xương mảnh dẻ, móng tay cực kỳ sạch sẽ. Trình Diệc Thần dùng ánh mắt hoà nhã nhìn tôi, tay đưa lên đầu tôi xoa xoa. “Cháu đã chịu khổ rồi.” “…” “Chú sẽ chăm sóc cháu.” Không hiểu vì sao cảm giác được người này xoa đầu lại dễ chịu đến vậy. Tôi thấy chú thích hợp với vẻ dịu dàng yêu thương hơn là ánh mắt nhẫn nhịn bất an kia. Trước khi ăn, chú Thần đưa tôi đi xem qua phòng một lượt. Tôi mới nhận ra là căn hộ này thực ra là hai căn hộ thông nhau, có đến bốn phòng ngủ, còn có phòng khách và nhà bếp được sửa thành phòng sách nhỏ, cảm giác như nhà của một đại gia đình vậy. Vấn đề là làm gì có nhiều người ở đến vậy. “Vì chưa biết cháu thích gì nên mới chuẩn bị thế này thôi.” chú Thần mở cửa phòng ngủ trước mặt tôi ra. “Cháu thích gì, có chỗ nào không quen thì cứ nói với chú.” Rèm trong phòng đã được kéo ra, ánh sáng chan hoà, giấy dán tường màu sắc êm dịu. Bất cứ thứ gì trong phòng, cái bàn học, giá sách, tủ quần áo hay cái đèn ngủ cao cao ở đầu giường đều toát lên vẻ thanh tao. Phong cách bài trí khác hẳn nơi tôi từng ở trước kia, nói đơn giản thì thiếu sự năng động cá tính nhưng tôi lại thấy cực vừa lòng. Nếu dùng một chữ để miêu tả, có lẽ “nhà” chính là cảm giác nơi này đem lại cho tôi bây giờ. Mặc dù từ trước đến nay tôi chưa lúc nào nếm trải hương vị của một ngôi nhà bình thường. Tôi xem qua một vòng, ngồi xuống chiếc giường chỉ nhìn thôi cũng biết là mềm mại, tôi nhún nhún. Chú Thần hỏi tôi “Thích chứ?” “Vâng. Còn đẹp hơn cháu nghĩ.” Chú Thần lập tức lộ ra vẻ cao hứng. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cháu ở đây cũng đừng sợ buồn. Văn Dương và Kha Lạc sau này rảnh sẽ ghé chơi, mấy đứa nó cũng xêm xêm tuổi cháu, chắc sẽ nhanh chóng kết thân thôi.” Nghĩ một chút, lại giải thích “Kha Lạc là… con một người bạn đã qua đời của Lục Phong, giống như người trong nhà, dễ thương lắm lại hiểu chuyện. Văn Dương là… con chú.” Nhất thời trước mắt tôi như tối sầm lại, sét đánh ngang tai. Hở? Kết hôn, có con? Thế là tôi oang oang tỏ ra thương tâm muốn chết, tọc mạch hỏi “Vậy vợ chú đâu?” Nụ cười trên mặt biến mất, ngập ngừng, nói “Cô ấy đã qua đời.” “A, cháu xin lỗi…” “Không sao,” chú cười gượng gạo, hình như không muốn tôi thấy xa cách. “Bọn chú đã quen rồi. Chú và Văn Dương thường đi thăm mộ cô ấy.” “Chú rất yêu cô?” Trình Diệc Thần nhìn tôi phức tạp cuối cùng đáp “Ừm, chú có lỗi với cô ấy.” Đến khi ăn xong tôi mới nhớ ra, hình như không gặp ai đó. “Ừm, chú Lục Phong đi mua đồ ăn sao còn chưa về?” Chú Thần gẩy đồ ăn trong bát. “Chú ấy… có chút việc…” Đang định hỏi không có ai mua đồ ăn thì mấy thứ được nấu trên bàn này là từ đâu nhưng ba tôi đã dùng vẻ mặt “ăn cơm đi, bớt chõ mũi vào chuyện của người khác” chặn miệng làm tôi ngoan ngoãn nhét cá tuyết vào nhai nhai. Tôi ngủ không quen giường dù giường mới rất thoải mái, tối lại uống nhiều canh quá, còn trông thấy có gì đó quái quái, nửa đêm tôi bật dậy đến gõ cửa chú Thần. Vừa gõ một tiếng cửa đã mở ra, người bên trong hiển nhiên không hề buồn ngủ. “Sao thế?” Tôi kéo vạt áo chú “Chú Thần, ở đây có ma không?” “Hả?” “Hay có tên biến thái thích theo dõi? Cháu thấy dưới lầu có bóng người, mấy giờ rồi vẫn không nhúc nhích, thật đáng sợ…” Chú Thần “A” một tiếng rồi trấn an “Không có đâu, cháu đừng lo, nơi này rất an toàn. Chắc là có người… tối mất ngủ… nên…” Sau đó chú bỏ tay ra khỏi nắm cửa, vươn lên sờ đầu tôi “Đừng sợ, đi ngủ đi.” Tôi ngoan ngoãn trở về phòng nhưng khi nhìn qua cửa sổ, cái bóng đen kia vẫn y dạng, hơn nữa còn hướng về phía nhà bọn tôi. = __= Nếu kẻ kia không phải biến thái tôi vái cả nón. Nhìn ra bên ngoài một hồi, lại thấy phòng khách có động tĩnh, tôi như chìm trong không khí của phim kinh dị, lén lút hé cửa ngó ra. Người kia là chú Thần, cầm trong tay thứ gì đó, chân vẫn xỏ dép đi trong nhà. Chú mở cửa ra ngoài. Thấy chú biến mất, tôi hiếu kỳ nhoài người về phía cửa sổ. Đèn đường chiếu lên bóng người đó, tôi quả thực bội phục nghị lực của anh ta, làm biến thái quả cũng không dễ dàng gì. Qua một lúc, trong tầm mắt tôi thấy có thêm một bóng người nhỏ hơn. Người kia chạy về phía người cao cao, khoác thêm đồ lên người đó, rồi ôm lấy anh ta. Sáng hôm sau ngồi bên bàn ăn sáng, tôi thấy Lục Phong đã xuất hiện. Không có biểu tình gì, bình tĩnh ăn bát cháo trước mặt. Nhưng mà mắt của chú Thần lại sưng lên. Tôi ra vẻ kinh ngạc lớn tiếng hỏi “Chú về từ bao giờ thế?” Ba tôi nhét cái bánh bao sang cho tôi “Ăn đi!” Ồ, ba thật chẳng có máu tò mò gì cả. Tôi ủ ê ăn cái bánh, chú Thần mang đến một cốc sữa đậu nành nữa đưa cho tôi, cười vui vẻ “Phải rồi, Tiểu Cánh, chiều nay Tiểu Lạc sẽ về. Nó cũng từ Mỹ về đó, chắc có thể hợp cạ với cháu, thế là cháu có bạn rồi.” . . _Chương 3_ Lâm Cánh Thiên Tân Buổi chiều cùng ngày tôi gặp con trai người bạn quá cố của Lục Phong. Anh chàng này trông khá đẹp trai, dáng người cao cao, chỉ mặc áo phông quần jeans giản dị thôi mà nhìn vẫn cực kỳ nổi bật. Cậu ta không mang nhiều hành lý, ung dung vác đúng một cái ba lô lớn bước vào. Mọi người gặp nhau, giới thiệu qua lại, cậu ta mỉm cười thân thiện với tôi, tay bắt mặt mừng “Hi, em là Kha Lạc, chào anh.” Vừa vác đồ để trong phòng, cậu ta vừa nói chuyện phiếm với tôi “Em đã nghe chú Thần bảo anh sẽ tới. Chú ấy rất vui liền mua ngay phòng bên cạnh rồi thông sang đó, sửa sang hết thảy.” “Ừ…” “Càng đông càng vui. Nhà có mỗi hai người, chú Lục chẳng còn trẻ trung gì nữa, chú Thần sức khoẻ không được tốt, em vắng nhà lúc nào cũng thấy lo. Có thêm anh tới thật sự quá hay.” “Đã về còn muốn đi à?” “Vâng, em học chương trình trao đổi với đại học bên Mỹ, việc học bên kia qua một thời gian ngắn nữa mới chấm dứt. Nhưng giờ đang vào kỳ nghỉ nên em cứ về một tuần cái đã. “Oa, một tuần thôi sao, đi đi về về cũng vất vả nhỉ.” “Hết cách rồi, cơm chú Thần làm ngon hơn đồ ăn bên kia.” Kha Lạc cười nói. “Em ở bên đó cũng nhớ hai người bọn họ lắm.” Ấn tượng của tối đối với Kha Lạc rất tốt, cậu ta là người vừa đơn thuần vừa giàu tình cảm. Sắp xếp các thứ xong, ăn qua qua cháo chú Thần đã chuẩn bị, cậu ta phải đi ngủ do chênh lệch múi giờ. Tối đến, chú Thần và Lục Phong đều đã đi ngủ bọn họ không ngủ cùng phòng, điều này khiến tôi thấy hơi khó hiểu thì cửa phòng Kha Lạc mở ra. Thấy cậu ta còn ngáp ngắn ngáp dài đứng ở cửa, tôi cầm cái đĩa lên hướng về phía cậu ta “Ăn bánh kem không? Chú Thần vừa nướng đó.” Kha Lạc cười nhận lấy “Cám ơn.” Bánh ngọt vô số, còn cả sữa cũng được giữ ấm, chú Thần chăm chúng tôi quả là chu đáo. Chúng tôi ngồi ngay trên sàn nhà vừa ăn vừa tán gẫu. Dù là lần đầu gặp mặt nhưng cả hai nhanh chóng làm thân đến bất ngờ, hoàn toàn không phải cố sức nặn ra chuyện để nói, xì xà xì xầm, không hề có cảm giác lạ lẫm. Ăn no nê bánh, no đến mức tôi ngủ không nổi nữa bèn gợi ý “Biết chơi điện tử chứ?” “Có có, em còn mang cả X-box về.” Tôi tỉnh hẳn “Cùng làm ván đi!” Hai đứa rửa tay sạch sẽ, ngồi trước TV chơi đến khi run tay, còn cùng nhau nhớ lại quãng thời gian ở Mỹ. Chợt nghe loáng thoáng âm thanh từ phòng chú Thần, biết chú phải dậy nấu cơm, sợ bị la nên bọn tôi mới vội tắt phụt máy, lén lút thu dọn rồi rón rén phòng ai người nấy về. Nằm trên giường tôi sung sướng đến mất ngủ. Thật khó tin, có một người bạn cùng tuổi còn không phải thành phần bất hảo ăn chơi đàng điếm. Cuộc sống của tôi trước kia chẳng mấy tốt đẹp gì, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn bè toàn kẻ không đứng đắn, cả ngày không phải ăn chơi chỗ này thì là nhậu nhẹt chỗ kia, lúc nào tinh thần cũng mơ mơ màng màng đầu óc như lên mây. Có thể cùng nhau tỉnh táo ăn vặt tán dóc, cùng nhau chơi điện tử, cùng nhau dè chừng người lớn, Kha Lạc là người đầu tiên. Loại tình cảm bạn bè này có lỡ làng mới thấy đáng quý. Mấy ngày nay tôi cùng Kha Lạc chơi với nhau thật sự tâm đầu ý hợp, có bạn cùng tuổi quả thực rất quan trọng, mặc ba cùng Trình Diệc Thần phải về Hạ Môn, tôi cũng không có cảm giác gì. Ba tôi trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở “Nhóc con làm gì cũng phải nghe lời biết chưa? Nếu bị đuổi về sẽ bị cấm túc trong nhà!” Trình Diệc Thần dọc đường không nói gì nhiều với tôi, lúc này bất thình lình lên tiếng “Ăn nhiều một chút. Cháu hơi gầy.” Tôi không đáp, có cảm giác là lạ. Nghĩ mình là ai chứ, sao lại nói những lời này với tôi. Buồn là Kha Lạc cũng đến lúc phải về trường, chẳng còn ai chơi với tôi nữa, tôi chợt thấy mất mát, tiếc nuối, rầu rĩ đứng chết trân ở cửa làm hòn vọng phu. “Sau này sẽ gặp lại mà~” Kha Lạc vác ba lô trên lưng, vỗ vỗ vai tôi “Muốn gì bên kia cứ nói, em sẽ mang về cho.” Coi đi, mới quen vài ngày đã hứa sẽ mua quà cho tôi, thật tình cảm! Có bạn thật quá tốt. Tôi cảm thấy Thiên Tân đúng là mảnh đất tuyệt vời, có chú Thần, có Kha Lạc, khí hậu mát mẻ, đồ ăn phong phú. Lee mà về Thiên Tân, nếu quen với Kha Lạc có khi sẽ thích cậu ấy. . . O que é a Caixa de Pandora Caixa de pandora é um mito grego que narra a chegada da primeira mulher à Terra e com ela a origem de todas as tragédias humanas. Na mitologia grega, Pandora foi a primeira mulher criada por Hefesto sob as ordens de Zeus. Essa história foi contada pelo poeta grego Hesíodo, que viveu no século VIII De acordo com a obra, o titã Prometeu presenteou os homens com o fogo para que dominassem a natureza. Zeus, o chefe dos deuses do Olimpo, que havia proibido a entrega desse dom à humanidade, arquitetou sua vingança criando Pandora, a primeira mulher. Antes de enviá-la à Terra, entregou-lhe uma caixa, recomendando que ela jamais fosse aberta, pois dentro dela os deuses haviam colocado um arsenal de desgraças para o homem, como a discórdia, a guerra e todas as doenças do corpo e da mente mais um único dom a esperança. Vencida pela curiosidade, Pandora acabou abrindo a caixa liberando todos os males no mundo, mas a fechou antes que a esperança pudesse sair. Essa metáfora foi a maneira encontrada pelos gregos para representar, num enredo de fácil compreensão, conceitos relacionados à natureza feminina, como a beleza, a sensualidade e o poder de dissimulação e de destruição. Uma das várias versões deste mito indica que Pandora, uma mulher de extrema beleza, foi enviada por Zeus para se casar com Epimeteu, que era irmão de Prometeu. O presente de casamento era uma caixa que continha todos os males, que ficou conhecida como caixa de Pandora, uma vez que esta não conseguiu conter a sua curiosidade e abriu a caixa, libertando todos os males e desgraças sobre a humanidade. Desta forma, os deuses se vingaram de Prometeu por roubar o fogo dos deuses. Uma outra versão é de que Pandora foi mandada por Júpiter, com boa intenção, a fim de agradar ao homem. O rei dos deuses entregou-lhe, como presente de casamento, uma caixa, em que cada deus colocara um bem. Pandora abriu a caixa, e todos os bens escaparam, exceto a esperança. Leia sobre os deuses gregos. [ĐAM MỸ] PANDORA'S BOX- LAM LÂM C...bởi XiaoBeiBeii490139PANDORA'S BOX - CHIẾC HỘP CỦA PANDORA 《 PHAN ĐA LẠP ĐÍCH MA HẠP - 潘多拉的魔盒》2020 Tác giả Lam Lâm - 蓝淋 Thể loại Đam mỹ, hiện đại đô thị, nhất công nhất thụ Nhân vật Nh...Đã Hoàn Thànhpandorasboxphanđalạpđíchmahạpđammỹ+11 tag khác

pandora box lam lâm