Theo tôi biết thì Ông Nguyễn văn Thiệu sau khi bàn giao ghế tổng thống cho ông thầy giáo già Trần văn Hương và rời khỏi VN.Ông Thiệu lúc đó không còn
Đừng ra ngoài muộn thế này nữa. Vậy nên tôi bắt taxi về nhà ㅋㅋㅋㅋ Và khi nhìn ra cửa sổ tôi thấy mình vừa đi thì anh ấy cũng vào thẳng ký túc không nhìn bạn trai tôi luônㅋㅋㅋ Chỉ đợi tôi đi mà thôi ㅋㅋㅋㅋ Tôi không làm sasaeng nữa nhưng khoảnh khắc đó đúng
Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu trước khi chết cũng nói như thế :"Tôi không chết, nhưng đi vào cõi sống". III. CON TẦU RỜI BẾN GA. 1. Ngày rời bến ga. Con tầu rời bến ga đến một bến ga khác rồi lại trở về bến ga cũ. Cũng thế, chúng ta được sinh ra trong trần gian này
Tôi thích suy nghĩ của tác giả bài viết "Không ai ép bạn phải làm bác sĩ lương thấp". Hãy mạnh mẽ bước ra nếu bạn thấy cần thay đổi. Nên như vậy, nên đổi mới tư duy và cho ngành Y một làn gió mới với tư duy mới và những con người mới. Nghề nào cũng có vai trò trong
Tôi vội vàng gọi cho chị dâu nhưng chị không bắt máy. Một lúc sau thì người ở quê gọi ra. Người ta nói anh tôi chở vợ đi chơi, chẳng may bị xe tông. Vì chắn cho vợ bầu nên cuối cùng anh không qua khỏi. Nghe đến đó tôi rụng rời vơ quần áo về nhà gấp.
Được tin, tôi lo lắm nhưng đến nơi thì cậu ta đã ra khỏi "giấc ngủ" và nói vẫn tỉnh táo và khoan khoái. Xem mạch thì vẫn bình thường. Tôi cho rằng lúc tập, cậu hít một hơi thật sâu, nén hơi xuống mạnh quá tạo thành phản động lưc dội lên mà choáng và bất tỉnh.
pGDYj. “Tên gì?”“Dung Tự”“Tuổi?”“Mười tám”“Tới hội chợ làm cái gì?”“Chỉ ngang qua thôi”“Cậu đi ngang qua?” Người cảnh sát đối diện đột nhiên lớn tiếng, đem cái bàn đập xuống một tiếng không nhỏ “Cậu có nhìn qua thông báo các loại máy bay an toàn chưa hả? Có biết là ở thành phố Bắc Kinh cấm máy bay không người lái không?”“……”“Cậu đây hẳn cũng không phải là lần đầu tiên phải không? Trước kia máy bay cũng bị đánh hạ xuống?”“….”“Nói chuyện!”Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, biến thành một chùm ánh sáng, soi rõ ra từng hạt bụi bay lên rồi an tĩnh nằm trên sàn khí im lặng nửa ngày, chàng trai hơi nheo đôi mắt lại. Nhìn rõ phía sau mình là bóng dáng một người trầm mặc khẽ run. Mái tóc trên đầu cũng theo đó mà lắc ở trong lòng cười lại một lúc, mới liếm liếm khóe môi. Lộ ra một chút thái độ nhận sai, thở dài nói“Anh nói nhỏ một chút. Đừng có mà hù dọa cô ấy”Thanh âm trong trẻo trầm thấp, lại mang theo một chút vô lại. Giống như chỉ là sự thay đổi giọng nói của thời kỳ con trai. Nhưng thực chất bên trong lại lộ ra một chút thận trọng cùng xa Ca đang cầm di động ngồi ở trên ghê sofa để gửi tin nhắn cho anh trai. Đột nhiên bị điểm danh. Có chút mờ mịt ngẩng đầu “Gì cơ?”Ánh mắt trời theo sườn mắt chiếu vào sườn mặt cô, lộ ra gò má trắng nõn cùng cái cằm tinh xảo. Mái tóc đen dài buông ở trên vai. Lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ sạch sẽ vô cảnh sát nhìn qua cô, nhanh chóng an ủi“Không có việc gì. Cô gái nhỏ. Chú không có nạt cháu. Chú là thay cháu giáo dục tên tiểu tử này. Cháu ngồi thêm một lúc. Lát nữa người trong nhà sẽ đến đón cháu”Nghê Ca chưa từng gặp qua chuyện này. Không biết nên nói cái gì. Nhẫn nhịn nửa ngày mới nhỏ giọng nói được một câu “….Cảm ơn chú”“Không cần phải sợ” Người cảnh sát lại an ủi cô thêm một câu. Đến khi quay về lại là một sắc mặt nghiêm nghị. Vẻ mặt nghiêm túc gõ gõ mặt bàn giáo huấn Dung Tự.“Hôm nay là lần thứ mấy cậu ngồi ở nơi này bị giáo huấn hả? Cười? Nhóc con cậu còn có mặt mũi cười?”Dung Tự ngồi ở trên ghế. Chân dài gác vào nhau. Đôi tay ôm mặt. Không nhịn được cười.“Thật xin lỗi. Cháu nhận sai” Nửa ngày, anh đưa tay vịn lên trán. Vẻ mặt nghiêm túc nói như đang tuyên thệ “Máy bay không người lái của cháu hôm nay bị mất kiểm soát. Mới không cẩn thận xông vào khu vực cấm bay”Hơi ngừng lại còn có ý tốt bổ sung thêm một câu “Bất quá còn làm tóc của cô gái nhà người ra bị đứt một đoạn. Chuyện này thật là vô cùng ngoài ý muốn”Người cảnh sát giương mắt nhìn “Cậu còn có mặt mũi nói chuyện này?”Máy bay không người lái bay vào khu vực cấm của hội chợ lúc đầu cùng không phải là chuyện lớn gì. Đầu năm nay nó khá phổ biến. Người dân thành phố cũng không có ý kiến gì. Chính là mặc kệ. Thường ngày máy bay bị đánh hạ xuống. Tình huống không có gì nghiêm trọng. Bắt được người liền giáo dục vài câu liền thả hôm nay cái tên tiểu tử này. Lật qua sổ ghi chép. Đây cũng không phải là lần đầu nay máy bay của anh bay không được ổn. Liên tục lắc lư. Cô gái nhỏ đang đi trên đường thì bị chiếc máy bay hướng thẳng đầu bay tới. Cánh quạt quấn lấy mái tóc dài. Anh đành phải đưa cô đến đồn cảnh sát cầm kéo cắt xuống một đoạn tóc mới có thể lấy chiếc máy bay xuống.“Ngồi nghiêm túc và suy ngẫm lại cho tôi”Giáo huấn nửa ngày cũng khá mệt. Người cảnh sát đứng lên lấy ấm đun nước bên cạnh. Lấy ra hai chén giấy rót nước. Đem một ly đưa cho Nghê Ca “Cô gái nhỏ. Uống nước đi cháu”Nghê Ca có chút ngoài ý muốn liền đưa tay ra nhận lấy “Cảm ơn chú ạ”Cô gái nhỏ váy trắng tóc dài. Hai chân khép lại ngồi ở đằng kia không nhúc nhích. Vóc dáng không cao không thấp lại rất tinh xảo. Cả người nhẹ nhàng dịu dàng. Trông rất ngoan ta cười “Đừng khách khí”Một giây sau, điện thoại trong văn phòng vang cảnh sát đi vào văn phòng nhận điện thoại. Cách một bức tường, âm thanh đứt quãng“Dung thủ trưởng….Vâng…..Vẫn là chuyện đó……Vâng, đã xong…Ồ là tôi giáo huấn cậu ấy…..Vâng, tôi khẳng định không nể tình….”Nghê ca nháy mắt mấy cái, lặng im không tiếng động liền đoán. Người gọi tới chắc chắn là Chú Dung. Khẳng định là giống như khi còn bé. Luôn liên tục cường điệu “Nếu là Dung Tự gây chuyện, không cần phải nể mặt. Thậm chí có thể mắng nhiều hơn nữa”.Khóe mắt cô cong cong. Trong mắt không tự giác hiện lên ba phần ý Tự đang nhìn chằm chằm vào kia. Như là có cảm giác. Đột nhiên quay đầu lại. Nhẹ nhàng nhìn cô một mắt nhìn nhau. Ý cười trong mắt Nghê Ca cũng giảm đi một Tự híp mắt “Chậc”“Được rồi. Cậu đi đi” Vừa cúp điện thoại, người cảnh sát trở về nói với Dung Tự “Trở về thì ngoan ngoãn một chút. Đừng có lại làm mất trật tự nơi công cộng”“Vâng”Xét thấy người cha già nhà mình đã tận tâm chỉ bảo qua trăm lần. Dung Tự biểu hiện vô cùng kính cẩn nghe lời “Cảm ơn chú cảnh sát”Cơ hồ là sau một giay khi thanh âm anh vừa nói ra thì điện thoại Nghê Ca liền vang ấn nút nhận máy. Đơn giản vâng dạ vài tiếng. Sau đó người liền đứng lên đi tới“Chú ơi, anh trai của cháu đã đến. Cháu cũng xin đi trước. Cảm ơn chú ạ”“Không có gì. Không có gì”Dung Tự bước chân dừng lại. Khóe miệng hơi cong không dễ phát người cùng đi ra khỏi đồn cảnh sát thì mặt trời đã sắp lặn. Ráng chiều màu đỏ. Mặt trời ngã về phía Tây. Đám mây lơ lửng trông giống như hình vảy Ca nhìn xung quanh. Ở đường đối diện thấy được xe của anh trai mình – Nghê Thanh. Anh ngồi trong xe, xa xa hướng cô vẫy vội vàng chạy qua. Vừa chạy đến bên đường thì đột nhiên bị gọi lại“Chuyện đó—“Bước chân hơi ngừng lại. Cô xoay người trời ở sau lưng Dung Tự vừa cao vừa xa. Ánh tịch dương ở chân trời nhiễm một mảnh tím đậm mềm mại. Anh cách cô mấy bước chân. Đôi tay đôi chân dài đẹp đẽ. Thân hình cao ngất. Lông mày đen nhánh. Tóc cắt rất ngắn. Đường nét khuôn mặt sắc chỉ đơn giản mặc một chiếc áo tay ngắn cùng quần đùi. Giống như hình ảnh trong trí nhớ cùng một dạng. Tuấn mỹ đến mức làm cho người khác khó mà chống đỡ.“Này” Dung Tự thần sắc vẫn như cũ nhàn nhạt. Dừng một chút. Lại từ trong túi lấy ra một nhúm tóc. Đặt ở lòng bàn tay cô.“Tôi vừa lấy từ trên cánh quạt xuống. Nhìn có vẻ không ít”Thề với trời. Anh không phải là cố ý. Chiếc máy bay không người lái kia đột nhiên không thể điều khiển, xông vào khu vực ngoài vùng bay của nó. Sau đó thẳng tắp mà đáp ở trên đầu quá….Anh thầm nghĩ xin lỗi. Nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành một câu khác “Dù sao thì em, tóc em cũng không đến nỗi ít”Gió đêm mang theo mùi hương hoa. Nghê Ca nhìn anh một lát. Nửa ngày mới nhẹ nhàng đem nhúm tóc nhận lấy. Sau đó cô mềm giọng gọi “Dung Tự”“Hửm?”Một giây sau, cô gái nhỏ hốc mắt không biết làm sao lại đỏ nắm chặt nhúm tóc kia. Hung hăng vứt vào người anh. Giọng nói dù tức giận cũng vẫn ngọt ngào “Anh thật phiền”Sau đó dường như sợ anh trả thù. Xoay người cũng không dám nhìn lại anh. Nhanh như chớp liền bỏ trời còn một chút ráng chiều. Cô gái tóc đen mượt mà. Làn váy nhẹ nhàng tung Tự lẳng lặng đứng tại chỗ. Rất lâu sau cho đến khi gió thổi đi mấy sợi tóc dài mềm mại cô vừa ném lên người anh. Anh mới chậm rãi híp mắt, có chút vui vẻ nói“Vài năm không gặp. Tính tình thật lớn!”- -oOo-
Khi Nghê Ca bị Lữ Vân gọi lên trên bục, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô. Đầu óc cô lúc đó đều ong ong.“Sau khi giảng xong ba buổi trước thì tôi liền nhận được bài văn mà các em dự định mang đi tham gia vào vòng bán kết. Rất nhiều bạn học đều theo yêu cầu của tôi mà sửa đổi lại, đồng thời tất cả đều sửa không tệ” Lữ Vân nói “Có rất nhiều bạn làm tốt. Tôi cũng không đơn độc biểu dương ai. Ngược lại có một vị, buổi trước giao cho tôi bài văn dạng gì, đến buổi sau giao lại cũng là bài văn dạng đó. Một chữ cũng đều không đổi”Toàn phòng học tĩnh Vân ngẩng đầu“Đến đây. Để cho tôi nhìn xem. Vị bạn học Nghê Ca này, hiện tại đang ở đâu?”Nghê Ca đứng lên, không nhanh không chậm mà đi lên bục đám người vang lên bình luận khe khẽ“A, cô ấy có phải là chị gái nhỏ trong ngày lễ kỷ niệm thành lập trường đã nhảy điệu múa cổ điển kia không? Phốc, đồ bình thường mặc cũng rất thanh thoát. Mỗi tiết cô ấy đều tới đây sao? Sao trước giờ tôi chưa thấy qua cô ấy?”“Ô ô ô tôi nhớ được người này! Xếp hạng điểm thi giữa kỳ môn ngữ văn cũng chỉ cao hơn tôi một chút! Nhưng mà cô ấy là người đầu tiên vào ban một chứ không phải tôi! Thật là ghen tị!”“Mẹ nó, nói nhỏ chút, nói nhỏ chút. Lữ Vân nhìn tới…Các cậu nói xem, nếu như một lát Lữ Vân mắng chửi người khác, chúng ta có nên đi khuyên hay không đây —Tôi nghe nói giáo viên này siêu cấp hung dữ!”……“Vị bạn học này” Lữ Vân từ trong một xấp bài văn lấy ra bài của cô, hỏi “Em đã lười đến mức độ khiến giáo viên đều không sẵn sàng có lệ mà nhìn nó một chút?”“Em không có” Nghê Ca thản nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô ta“Em đã làm bài tập”“Một chữ cũng không đổi, em cho rằng tôi mù sao?”“Bài tập cô yêu cầu chính là viết văn cơ sở bên trên tiến hành sửa chữa. Cũng không nói phải đổi thành loại gì” Nghê Ca giải thích “Em dự thi chính là viết văn theo thể loại văn xuôi. Cô yêu cầu chính là quá nhiều loại ngữ pháp, ngược lại sẽ lộ ra có vẻ trói buộc”Lữ Văn nhất thời nghẹn trong cổ họng “Em —-“Đám người tĩnh lặng trong ba giây, có một nam sinh nhỏ giọng nỏi“Này….Tôi cảm thấy rất có đạo lý…”Lữ Vân biểu cảm bỗng chốc rất khó coi.“Em học lớp nào?” Cô ta buông xuống tập viết văn, một đầu ngón tay chỉ vào trên đầu Nghê Ca “Em chưa từng tham gia qua cuộc thi văn học trẻ phải không? Là em có kinh nghiệm hay là tôi có kinh nghiệm? Tôi một năm mang ra nhiều hay ít học sinh ở vòng chung kết đều đoạt giải. Em…”“Cô Lữ!” Một nam sinh đứng ở bên dưới cười hì hì hô “Em nếu cùng cô giống nhau, quanh năm suốt tháng đều ở tại các trường khác nhau đều nói về kinh nghiệm dự thi. Em cũng có thể có học trò khắp thiên hạ!”Mọi người đều cười ha Vân không có phản ứng với nam sinh kia, quay lại muốn tới chỉ cô“Em bây giờ có phải rất thoải mái hay không? Ngỗ nghịch cùng giáo viên, cái lòng hư vinh của em có phải hay không rất thỏa mãn?”“Vậy ngài thì sao?” Nghê Ca tránh đi ngón tay của cô ta, giương mắt hỏi lại “Mặc kệ là gặp chuyện sốt ruột gì. Vừa vào trường học liền đem bực bội mà trút lên người học sinh, có phải hay không cũng rất sảng khoái? Có phải hay không cũng cảm thấy, cái lòng hư vinh đáng thương của cô cũng đạt được thỏa mãn?”“Cô—“ Lữ Vân mấy năm trước mang học sinh tất cả đều là những người nhu thuận nghe lời. Không có ai dám như vậy với cô ta. Cô ta tức hổn hển, bàn tay lập tức giơ cao lên –Không đợi bàn tay kia hạ xuống đã bị người nắm cốt kêu “Rắc” một tiếng. Cô ta nhướng mày, cơ hồ bị đau mà kêu ra một tiếng “Ôi…”“Cô giáo” Chàng trai thở hồng hộc mà nắm chặt cổ tay cô ta. Trong mắt mang theo một chút cười nhạo, lực đạo trên tay không có một chút buông lỏng“Một lời không hợp ý liền đánh người. Cái này chắc không phải là cách dạy của giáo viên đi?”“Mắc mớ gì đến cậu?” Không biết nam sinh ở tuổi này có phải đều như vậy hay không mà sức lực lại có thể lớn đến như vậy. Lữ Vân cảm thấy tay mình giống như bị bóp gãy, muốn vung tay thoát ra cũng không được“Này…cậu mau buông tôi ra!”“Tôi buông cô ra. Sau đó cô lại đưa tay đến đánh tôi?” Dung Tự dần dần bình phục hô hấp, cười lạnh “Tôi thiếu ngốc sao?”Lớp học vang lên những tiếng cười đè nén.“Cậu cho là cậu rất thông minh sao?” Cổ tay gần như mất đi cảm giác, Lữ Vân cười lạnh “Cậu cho là hiện tại cậu đánh nhau cùng với tôi. Sau này tôi liền sẽ không tìm cậu tính sổ?”“Vậy chuyện cô bắt nạt cô gái nhà chúng tôi lại tính toán như thế nào đây?” Dung Tự đột nhiên nổi giận, hai cái tay nắm lấy cô ta đem bức đến tấm bảng đen bên cạnh. Dùng giọng nói chỉ có cô ta nghe được, nghiến răng nghiến lợi mà nói ra từng chữ “Lữ Vân, nói thật, tôi từ rất nhiều năm trước đã muốn bóp chết cô”Lữ Vân khó tin mở to vào chiều cao lợi thế, anh cơ hồ khiến hai chân cô tay rời khỏi mặt ta ngay lúc này mới chính thức cảm nhận được sự sợ ta rốt cục bắt đầu kinh hoảng“Cậu không thể…”“Buổi chiều học như thế nào các em, sao lại ầm ĩ như vậy?” Thầy Tôn một tay đẩy ra cửa phòng học. Liền nhìn thấy một khung cảnh hỗn loạn như vậy, bị dọa tới mức ngôn ngữ hỗn loạn“Mẹ ruột của tôi! Dung Tự em đang làm cái gì vậy?”Dung Tự lập tức buông tay Vân ngay lập tức tiếp xúc mặt đất. Chân mềm nhũn ngồi liệt trên phất như sống sót sau tai nạn, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp.“Thầy Tôn” Dung Tự giơ hai tay lên biểu thị trong sạch, vẻ mặt cực kỳ vô tội“Vừa rồi cô giáo Lữ Vân muốn đánh học sinh nên em hỗ trợ khuyên một chút”“Tôi tin em có quỷ” Thầy Tôn bước lại gần “Cô giáo Lữ, cô có ổn không?”Lữ Vân đang muốn mở miệng lại bị Dung Tự đánh gãy“Thầy Tôn, thầy xem bạn học nhỏ đại diện môn ngữ văn bị ngược đãi thành cái dạng gì đi”Thầy Tôn quay đầu lại nhìn thấy Nghê Ca thật đúng là đứng ở bên gái nhỏ không nói một lời. Trên giữa trái còn lưu lại rõ ràng vết ấn, ở giữa có chút sưng đỏ. Vừa nhìn là biết bị người ta ấn mạnh Tôn hơi giật mình hỏi“Cô giáo Lữ, đây là cô làm?”“Cô ấy không theo yêu cầu của tôi sửa bài tập. Tôi đương nhiên muốn dạy dỗ cô ấy” Lữ Vân nói như lẽ đương nhiên “Thế nào?”“Cái bài văn này, tất cả mọi người đều có thể trình bày theo sáng kiến chủ quan của mình. Không nhất thiết chỗ nào cũng phải người người đều giống nhau?” Thầy Tôn cảm thấy chuyện này cô ta có điểm không đúng, học sinh đáng yêu như vậy“Dù sao cùng không nên động thủ đánh người đi?”Lữ Vân cười lạnh “Là thầy huấn luyện cuộc thi hay là tôi huấn luyện?”Thầy Tôn kinh ngạc “Ý cô là gì?”“Tôi so với thầy có kinh nghiệm” Lữ Vân ngữ khí thật bình tĩnh“Bằng không vì sao mọi người đều là giáo viên ngữ văn, lại chỉ có mình tôi có thể mang học sinh vào vòng chung kết?”“…..”“Tôi nói không đúng sao, thầy giáo Tôn?”Thầy Tôn cực lực giữ bình tĩnh “Lăn ra ngoài”Lữ Vân sửng sốt “Cái gì…”“Cô nói cái rắm” Thầy Tôn bùng nổ “Học sinh của tôi tất cả đều ngoan ngoãn. Con bé còn là đại diện môn ngữ văn của tôi. Con bé là tuyệt nhất. Con bé sẽ không sai. Muốn sai cũng là do cô sai. Phòng học này cũng là của tôi. Cô cút ra ngoài cho tôi!”Dung Tự ngạc nhiên “…..”Nghê Ca khiếp sợ “…..”“Con mẹ nó….” Mạnh Viện cũng một đám bạn học đứng phía sau ăn dưa trợn mắt há mồm“Thầy…thầy Tôn đây là bị người ta đạp vào cái đuôi sao?”Lữ Vân sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt khó coi nói“Gặp lại ở phòng hiệu trưởng”Nói xong cô ta cầm lấy tay phải đã mất đi cảm giác. Cũng không quay đầu mà đi ra lại thầy Tôn một mình đứng tại chỗ thở hồng Ca tiến lên “Thầy Tôn”“Không liên quan đến em” Thầy Tôn vung tay “Đi thôi đi thôi. Tất cả đều tan học đi”***Bị Lữ Vân kéo lại, lúc buổi tọa đàm kết thúc đã rất muộn.“Nhà anh bên kia hẳn là cũng không có cách nào tới đón người.” Dung Tự hỏi “Chúng ta ngồi xe bus?”Nghê Ca không có ý trong xe buýt rất đông người, Dung Tự để cô đi đến trước mắt. Sau đó cánh tay hư hư thực thực mà vòng qua thân đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy, Nghê Ca không hiểu sao có chút không được tự nhiên. Cô quay đầu lại, nghiêm túc nói“Vừa rồi quên nói với anh. Chuyện hôm nay, cảm ơn anh trai”Dung Tự hừ một tiếng“Em cũng thật là, sao lại đứng yên ở đó cho cô ta chọc?”“Em không….” Nghê Ca nghĩ phản bác, ngẫm lại thì lại cảm thấy chính mình quả thật ngu ngốc, bỗng chốc ỉu xìu “Em muốn tránh nhưng mà không kịp”“Vậy thì em cũng không…..”Anh còn chưa dứt lời, xe buýt đột nhiên tăng tốc một cái, anh bỗng nhiên bị bật người nhỏ cũng bị làm cho trọng tâm bị lệch, ngắn ngủi phát ra một giọng nói nhỏ “Ôi”Dung Tự tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra bảo vệ đầu giây sau, đầu của cô đập lên tay anh cùng đập vào cửa kính trên xe liền “bộp” một tiếng.“Chậc…”Trong lòng bàn tay truyền đến một trận đau đớn. Nhưng mà nhờ tư thế này, anh nhanh chóng đem cô vây vào trong ngựcNghê Ca choáng váng một chút, sau đó lập tức đứng lên“Anh trai?”Mẹ nó….Hô hấp của cô gần trong gang tấc. Dung Tự cảm thấy bản thân quả thực muốn quên đi tất mềm giống như một đám mây bồng bềnh đại có ý chí sắt đá. Tại đây chớp mắt được trải nghiệm cảm giác “Trái tim đều biến mất”Nghê Ca thấy anh một biểu cảm muốn sống muốn chết. Cho rằng anh bị đau đến điên rồi, lại gọi một tiếng“Anh trai, anh có ổn không?”Dung Tự lúc này mới rốt cuộc lấy lại tinh thần.“Anh không sao” Anh liếm liếm môi, rũ mắt đem cô xách đứng lên đến bên cạnh anh “Em đứng cho vững”“Vâng” Nghê Ca học bộ dạng của anh, đưa tay đi nắm lấy tay cầm.“Đừng nắm cái kia”Vẻ mặt anh mất tự nhiên, chỉ chỉ vào tay áo của chính Ca hơi giật mình, sau đó vui vẻ mà đưa tay giữ chặt anh“Anh vừa mới muốn nói cái gì?”“Nói gì à?” Dung Tự ngữ khí lại trở nên uể oải “Vừa mới muốn nói, sao em không gọi điện thoại cho anh, bảo anh giúp em đánh nhau?”Nghê Ca phốc một cái nở nụ cười“Em nếu như gọi anh kêu tới, cô ấy có phải hay không bị anh đánh chết?”Cô cười rộ lên ánh mắt cong cong. Giống như hai vòng mặt trăng Tự cảm thấy rung động“Đầu em không sao chứ?”“Không sao” Cô vừa mới dùng nước đá rửa qua “Nhìn hơi dọa người nhưng kỳ thực không đau”Dung Tự thở dài, suy nghĩ một chút, sờ sờ lông cừu nhỏ“Kỳ thực anh mỗi ngày…”Nghê Ca tò mò “Cái gì?”“Không có gì”Phía chân trời mây đen cuồn cuộn, chen lấn giữa đám mây đen là ánh nắng chiều phóng xuống tạo thành những cột sáng đẹp mắt.—-Anh mỗi ngày đứng canh gác ở cửa phòng học, không phải là vì muốn nói với bọn họ rằng…—Em có người che chở, cũng có người làm chỗ dựa.***Nghê Ca về đến nhà mới nhớ tới. Cô quên hỏi Dung Tự chuyện chiếc áo quá…Tính toán một lúc. Cũng không nóng vội. Hôm khác hỏi lại cũng bữa tối cô ngồi trong phòng làm bài tập. Kỳ thi cuối kỳ rất nhanh tới. Kết hợp các kết quả của các bài kiểm tra hàng tháng và hàng tuần trước đó. Cô cảm thấy chính mình có thể thi được so với lần trước tốt nên Nghê Ca cũng chỉ quanh quẩn làm mấy bài.“Nghê Nghê?” Cô vừa mới viết vài câu, ba Nghê liền ở bên ngoài gõ cửa“Ba có thể vào một chút không?”“Vâng ạ. Cửa không khóa” Nghê Ca hô to nhưng vẫn đứng lên chạy đi mở cửa “Ba”Mở cửa, ba Nghê đứng ở trên hành lang. Từ trên cao nhìn xuống, bóng ông đem cô con gái nhỏ đều bao phủ lấy.“Nghê Nghê” Ba Nghê mặc đồ ở nhà, sống lưng trước sau như một thẳng tắp “Ba ở trong thư phòng nhặt được kết quả thi giữa kỳ của con”Nghê Ca sửng sốt, mắt trợn tròn“Cái đó là con…”Không cẩn thận rơi ở trong thư tiếp theo, ba Nghê mở ra phiếu điểm đã được gấp lại, không cảm xúc hỏi“Là kết quả in sai phải không? Môn toán của con lại không đạt tiêu chuẩn?”Chương sau Nghê Nghê qua nhà bạn Tự ở =- -oOo-
Nghê Ca có chút không dám Tôn xoa xoa tay, vô cùng chính xác mà tính toán bước tiếp theo“Thầy hiện tại sẽ đi liên hệ cửa hàng sao chép, làm cho em một cái biểu ngữ”Nghê Ca “……??”“Chuyện này. Đừng. Thôi đừng ạ….” Cô bị dọa phát hoảng, nhanh chóng khuyên thầy Tôn bình tĩnh “Dù sao hiện tại chỉ là vào vòng chung kết. Em còn chưa có đoạt giải nào….”Thầy giáo Tôn vô cùng nghiêm túc mà lo lắng một trận.“Vậy cũng được” Ông không tình nguyện đáp ứng xuống “Chờ em tham gia vòng chung kết xong trở về mới kéo biểu ngữ cũng không muộn”Chờ Nghê Ca trốn thoát khỏi văn phòng. Việc cô vào vòng chung kết đã lan truyền khắp toàn trường.“Con mẹ nó! Cái này đúng là dọa người mà!”Khi cô trở lại phòng học, lớp trưởng ngồi ở vị trí phía trên cô cảm thán“Bạn học ngồi cùng bàn cậu của chung ta là người duy nhất của tỉnh ta vào vòng chung kết! Là người duy nhất đó!”Mạnh Viện không cảm thấy kinh ngạc“Đâu chỉ thế. Cô ấy còn là học sinh lớp mười nữa”Lớp trưởng“Bởi vậy nên tôi mới nói rằng thật mẹ nó kiêu ngạo mà”Mạnh Viện giả bộ vô cùng bình tĩnh“Chuyện này cũng là bình thường. Ai bảo cố ấy là sao Tử Vi trên trời rơi xuống chứ”Nghê Ca “…..”Thấy cô trở về, lớp trường chủ động nhường vị trí cho cô. Nghê Ca thấp giọng nói cảm ơn. Rồi từ trong cặp sách lấy ra di động mở Weibo tài về Lữ Vân giống như đã nổ suốt nhiều do là ba ngày trước, Bắc Kinh Nhật Báo đã phát ra một tin tức lên“Nhận được một tin báo từ một cư dân mạng không muốn nêu tên, nói rằng cô giáo Lữ, một giáo viên đến từ Bắc Kinh, đã có những hành vi phân biệt đối xử với các học sinh cũng như lợi dụng chức vụ nhận hối lộ. Ở trong công việc có khả năng còn tồn tại những tình huống không làm tròn trách nhiệm. Phóng viên đã âm thầm thăm hỏi một phần phụ huynh của học sinh và xác nhận tình hình cơ bản đều là sự thật. Trước mắt đã liên lạc với Bộ giáo dục. Tình hình tiếp theo vẫn còn đang được điều tra”Phía dưới còn có hình minh họa. Ảnh chụp phụ huynh học sinh cùng Lữ Vân đang nói Nghê Ca mở ra bài đăng, lượng chia sẻ đã gần mười bài đăng có rất nhiều bình luận. Đa số đều là những lời khen ngợi Báo Bắc Kinh cùng những bằng chứng đến từ nhiều ngườiYoonsuL Cái thông tin như thế này quá ít. Cho mọi người thêm thông tin. Tên đầy đủ là Lữ Vân. Bây giờ vẫn còn đang bình thường lên lớp, đồng thời mở một lớp đào tạo huấn luyện ở bên ngoài trường học, ha ha. Thông tin nói về cơ bản đều đúng. Tôi đã tốt nghiệp tiểu học mười năm đến bây giờ còn cảm thấy ác mộng. Loại người này không cần phải nương tay. Cảm ơn.Thần quả cam Trời chọc tôi cũng biết đó là ai…..Cái giáo viên này thật sự là bóng ma tâm lý của tôi. Khi tôi học tiểu học, “may mắn” được cô ta dạy thay nửa năm. Học sinh trong nhà có tình hình không tốt cô ta quả thực không xem vào mắt, mỗi ngày luôn nói “Loại học sinh này như em làm sao có thể có tiền đồ?” “Dù sao cũng không thi vào được trường cấp hai tốt, không bằng hiện tại từ bỏ nỗ lực đi” loại câu nói ma quỷ như vậy mà luôn treo ở ngoài miệng….Nhưng mà khi đó thành tích của tôi luôn nằm trong top 5 của lớp! Nhất định phải nghiêm túc điều tra cô ta!!Liêu này như không có dừng Thêm một thông tin. Tôi đã đến lớp đào tạo thi của cô ấy. Trên thực tế, thói quen của cô ấy vô cùng đơn giản. Đó là, đem tất cả bài văn của mọi người đều đồng hóa thành cùng một loại…umm. Không biết vì sao lại có nhiều người đi nghe cô ấy dạy như vậy. Phong trào kỳ quái sao? Mèo a xước Loại người như thế này thật là là giáo viên rác rưởi. Căn bản không xứng đứng trên bục giảng. Còn làm thanh danh của đồng nghiệp bị vấy bẩn theo…..Không phiền não siêu vui vẻ Kỳ lạ. Đã nhiều năm như vậy, người bị hại cũng nhiều sao không thấy một người nào tố cáo?? Tôi ở trên mạng tìm tòi một chút thì phát hiện giáo viên này còn liên tiếp ba năm được chọn là giáo sư ưu tú?? Thật là thật giả lẫn lộn. A mẹ nó.……Nghê Ca vô cũng ngoài ý hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ diễn ra thành như cái dạng hôm rằng lúc trước Dung Tự hù dọa Lữ Vân, nói Weibo là anh tung tin lên. Nhưng mà loại nội dung cùng phong cách như thế này, thoạt nhìn không phải là anh. Cái này hẳn là mẹ Dung Ca cầm di động, do dự, không biết có nên gửi tin nhắn nói cảm ơn cho anh hay do dự thì một giây sau đối phương đã gửi tin nhắn trước cho gửi tới một loạt tin nhắn[Tại sao cuộc thi văn học trẻ lại là cấp độ cao nhất của văn học ở Trung Quốc?][Cuộc thi văn học trẻ, nó thực sự tuyệt vời ở đâu?][Tại sao vòng chung kết cuộc thi văn học trẻ lại rất khó?]……..Nghê Ca sửng sốt một chút, không hiểu [Anh muốn nói cái gì?]Dung Tự [Nhìn không ra à]Nghê Ca […Không quá hiểu]Dung Tự [Em làm sao học được ngữ văn vậy? Đến anh còn biết, em còn không rõ? Thầy Tôn nói qua, thầy ấy đã chọn đề tài và bắt đầu làm những thứ có liên quan khi còn có vẻ hơi xa. Đây được gọi là một lời tiên tri]Nghê Ca [….Cho nên?]Dung Tự [Anh đang khen em. Cung phản xạ của em thế nào lại dài như vậy. Còn không nhìn ra?]Nghê Ca “……”***Như muốn hồi báo vì Dung Tự đã ra sức làm việc như vậy. Nghê Ca dự định mời cô vợ nhỏ khó chịu này đi ăn một bữa cơm. Tiện đường cùng anh nói một chút chuyện tình cảm của cô gái nhỏ mới lớn một cô không nghĩ tới. Trên đường đi tìm Dung Tự. Vậy mà lại gặp phải Lữ Vân mang khẩu trang. Nhưng mà khi ra cổng trường vẫn bị nhận phóng viên ngồi đợi trước cổng trường bao quanh cô ta. Lữ Vân mất đi khí thế cao cao tại thường như ngày xưa, chật vật đến không thể lựa lời mà nói“Các người hiện tại ngăn không cho tôi đi. Về sau tôi nhất định đều sẽ trả thù lại tất cả! Các người chờ đó cho tôi!…Không cần chụp! Tôi nói không được chụp!”Các phóng viên ngoảnh mặt làm ngơ“Cô giáo Lữ, nhìn đến những tin tức tố cáo trên Weibo, cô cảm thấy như thế nào?”“Cảm thấy?” Lữ Vân cười lạnh “Đó đều là tin tức giả. Tôi luôn nghiêm túc dạy học và làm một người tốt, tôi có thể cảm thấy cái gì?”Nghê Ca thân mình hơi ngừng, muốn trốn khỏi cái nơi thu hút này nhưng mà Lữ Vân quay đầu đã trông thấy cô. Ánh mắt cô ta sáng lên“A, đó chính là học sinh của tôi. Cô ấy rất lợi hại. Cô ấy là người duy nhất trong tỉnh chúng ta vào vòng chung kết cuộc thi văn học trẻ. Các người đi phỏng vấn cô ấy đi. Các người phỏng vấn xong liền biết những lời kia ở trên mạng là giả!”Nghê Ca sững sờ. Chưa kịp chạy thì kiếm dài súng ngắn đã đưa ra trước mặt phóng viên hỏi những vấn đề lời lẽ cũ rích. Nghê Ca lặng không tiếng động nghe xong, buông mắt xuống, giọng nói thẳng thắn“Những chuyện trên mạng tất cả đều là thật. Tôi chán ghét cô ấy”Lữ Vân cùng các phóng viên đều sửng sốt.“Có thể nói kỹ thêm không?” Trong đó có một vị phóng viên hỏi “Trước đây…”Cô phóng viên còn chưa dứt lời. Lữ Vân xen vào. Trên mặt cô ta hiện ra một loại biểu cảm gần như thương tâm“Nghê Ca, làm người phải nói về lương tâm. Cô để tay lên ngực tự hỏi. Ngày thường đối đãi với học sinh chỉ là nghiêm khắc một chút. Chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng. Cô dùng hình phạt về thể xác để xử phạt em sao? Đánh qua em sao? Cô nói qua lời nói không tốt với em sao? Vì sao các em đều đối xử với cô như vậy?”Nghê Ca cả người đều run trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu, từng chữ từng chữ hỏi“Tôi đây lại làm chuyện gì sai sao? Lại bị cô đối xử như vậy?”“Tôi, thời điểm học tiểu học. Lễ khai giảng vô tình đi nhầm vào hội trường, cô ngay trước mặt các lớp không ngừng cười nói tôi ngu xuẩn. Ở trong trường học tôi chào hỏi cô, cô mỗi một lần đều nhìn thấy được nhưng cho tới bây giờ đều luôn phớt lờ tôi. Sinh hoạt lớp đối với tất cả mọi người nói “Các em không thể giống như Nghê Ca lười như vậy, bằng không sẽ không có tương lai…”Lữ Vân đánh gãy lời cô “Đã nhiều năm như vậy. Tôi không nghĩ tới những chuyện nhỏ như vậy. Em lại nhớ được toàn bộ”Hốc mắt Nghê Ca bỗng nhiên đỏ trầm mặc, chất vấn “Nhớ được những chuyện này, ngược lại là tôi sai sao?”Lữ Vân ngậm miệng không đáp. Phóng viên nhanh chóng truy hỏi“Vậy bạn học này, bạn hi vọng chuyện lần này kết thúc như thế nào?”“Tôi hi vọng mọi người, có thể cùng bộ giáo dục cùng nhau điều tra rõ ràng—“ Giọng nói Nghê Ca đột nhiên vỡ ra “Mấy năm nay, vị giáo viên này, đến cùng đã làm qua những chuyện g씓Nghê Ca” Khuôn mặt Lữ Vân toát ra vẻ thất vọng “Em rõ ràng không nhận đến bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhưng lại biểu hiện ra ý muốn trả thù mạnh mẽ như vậy. Em thực sự quá yếu đuối. Tương lai sẽ trôi qua không tốt”“Vậy!” Nghê Ca đột nhiên bùng nổ, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nước mắt từng viên lớn rơi xuống “Những người kia….Những người kia bởi vì cô nên không còn có…. không còn trở lại trường học! Cô cảm thấy cô không phải là người bạo lực trường học, bạo lực học sinh sao?”Cô lệ rơi đầy mặt. Từng chữ từng chữ mà bật ra ngoài, hét đến nghiến răng nghiến lợi. Tất cả các ống kính quay phim cùng nhau quay tới tiếp theo, đột nhiên bị người phía sau túm ở gáy, mang theo cô ôm vào lồng Ca ngửi được mùi hương chanh sạch hoảng hốt chớp mắt. Nghe được trên đỉnh đầu giọng nói trầm thấp mang theo chút giận dữ“Không cần chụp”Các âm thanh ồn ào trong nháy mắt đều bị ném hết sau Ca bắt đầu khóc cơ hồ có thể đoán được kết cục chuyện này. Cũng biết Lữ Vân không lật ra được bọt biển. Nhưng cô một chút cũng không cảm thấy nhẹ nhõm. Cô vẫn là khổ sở đến đòi Tự tay dừng ở trên cái ót của như vuốt lông, từng cái từng cái mà vuốt ve.“Nghê Ca. Không có việc gì” Anh đem cái cằm đặt trên cái đầu lông xù của cô, như đang an ủi, một lần lại một lần nói“Không có việc gì. Em đừng khóc”***Đây không phải là lần đầu tiên Nghê Ca ở trước mặt Dung Tự bạo mỗi lần khóc xong, cô đều cảm thấy dị thường thẹn trong nhà ăn với vẻ mặt nhu thuận, một cử động nhỏ cũng không dám.“Vừa rồi em sao lại không có ý tứ vậy?” Dung Tự cũng ngạc nhiên, anh thản nhiên vén lên chiếc áo sơ mi bị khóc ướt “Em là vòi nước sao?”“…….”Cô gái cừu buông thõng mắt. Lỗ tai cừu cũng không dám di chuyển. Khóe mắt có một chút đỏ không dễ phát Tự thở dài “Định mời anh ăn ở nhà ăn?”“Anh không phải nói trong khoảng thời gian này anh muốn học thêm, không rảnh ăn bên ngoài….”Dung Tự sờ sờ cằm “Vậy cũng được đi”“Anh muốn ăn một bát mỳ thịt bò lớn, đem tất cả thịt đều thêm một lần” Hơi ngừng lại, anh cường điệu “Chính là khoảng thời gian trước em mua cho chú Nghê loại này”Nghê Ca “…..”Khoảng thời gian trước khi thi xong. Ba Nghê đến họp phụ huynh cho Nghê khi họp xong thì hai người tiện đường ở nhà ăn trường học ăn bát trường trung học Nhất Trung mỳ thịt bò rất nổi tiếng. Có thể thêm các loại thịt khác cùng đồ ăn phụ. Nghê Ca đã mua cho ba Ngê một bát mỳ, đem tất cả các loại đều thêm bò sốt nấm, trứng ốp la, trứng rán đậu phụ, tám khối mỳ thịt bò, bằng giá như ăn một nồi lẩu Tự thấy cô nửa ngày bất mày “Đi”Nhưng mà Nghê Ca vẫn không nhúc cảm thấy nghi ngờ, đang muốn hỏi như thế nào. Nghê Ca đột nhiên ngẩng đầu, một bộ dáng nghiêm túc hỏi“Dung Tự, anh có thể đừng nghĩ mãi làm ba em được không?”Đến bây giờ Dung Tự cuối cùng xác nhận một cùng anh đã biết, mấy ngày nay, cuối cùng là khó chịu chỗ nào. Làm anh cảm thấy mơ hồ không dễ chịu.“Nghê Ca” Bỏ di động xuống, Dung Tự ngả người ra sau, hơi ngừng, ý tứ hàm xúc không rõ nâng mắt lên “—Sao lại không gọi là anh trai?”- -oOo-
Ánh trăng thanh đạm, đêm dài tịch trong chớp mắt yên lặng.“Là…” Nghê Ca hai cánh tay còn ở trên vai anh không rời khỏi, bên tai một đường đỏ ửng lan tràn đến tận cổ, lắp ba lắp bắp nói, “Anh, đám con trai các anh, nhìn….nhìn không thấy cũng có thể cứng rắn sao?”“Bọn anh đều là dựa vào cảm giác.”Đây là một lời nói dối.“Vậy, vậy chẳng phải là….đối với ai cũng đều có thể cứng rắn sao?”“Đương nhiên không phải.”Câu này là lời nói tay anh dừng ở trên lưng cô, đôi mắt có chút hướng xuống phía mặc quần áo ở nhà, là một áo ngủ lông xù mùa đông cổ tròn, cách nhau rất gần, có thể nhìn thấy rõ độ cong ở bên rất chân tình thực lòng nói “Anh chỉ cứng rắn đối với em.”“….”Nghê Ca không biết bây giờ nên làm cái chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này.“Nhưng mà em đừng sợ.” Dung Tự vô cùng chính trực, dẫn dắt từng bước, thở dài nói, “Trước khi kết hôn, chỉ cần em không đồng ý. Anh sẽ không động tới em.”Nhưng mà người em trai của anh vẫn còn vô cùng cứng cả Nghê Ca đều cảm nhận được.“Vậy, vậy…” Cô có chút hoảng, trong mắt không tự giác nổi lên hơi nước. Nghĩ muốn lừa mình dối người né ra, lại bị anh gắt gao nắm chặt thắt lưng, “Cần….Cần em giúp anh không?”Cả người Dung Tự cứng nói chớp mắt trở nên trầm xuống, ánh mắt cũng tối đi“Em tính toán làm như thế nào giúp anh?”Cô dè dặt cẩn trọng, nhớ lại trước kia có đọc qua truyện của tiểu hoàng muỗi “Dùng…tay?”Dung Tự “….”“Là, chính là…” Cô rất cô gắng trưng cầu ý kiến của anh, “Bởi vì em, em không muốn dùng ưm….”Cô còn chưa dứt lời, anh lại một lần nữa cúi đầu hôn cô, đem những lời còn lại nuốt vào trong hôn này lướt qua liền lại dễ dàng một lần lại cướp đi chỉ số IQ của Nghê bị hôn đến mơ mơ màng màng, ghé vào trong ngực anh thở gấp. Nghe thấy nhịp tim trầm ổn, hơi thở có lực của anh.“Chỗ này là dùng để đón nhận nụ hôn.” Dung Tự nắm cằm cô, bụng ngón tay ở trên da thịt mềm mại vuốt nhẹ, dùng miệng giáo huấn, trầm giọng nói“Về sau không được lại cùng với nhỏ khuê mật của em xem mấy cuốn của tiểu hoàng muỗi kia nữa?”Chỉ toàn dạy cô những chuyện loạn thất bát mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, giống như một quả cà chua chín “Được.”“Nhưng mà….” Cô chợt nuốt cổ họng, lại lập tức nghĩ đến, “Cái kia làm sao bây giờ?”Dung Tự biết, cô đang nói là người em trai không nghe lời của mặt anh trở nên có chút không dễ nhìn“Đừng nghĩ, anh tự mình có biện pháp.”“Ồ…”Cô gái nhỏ mềm mại, ghé vào trên bờ vai anh, cũng không dám lộn Tự hơi ngừng, giọng nói lại một lần nữa nhẹ xuống“Có chút công phu này, không bằng sớm lo lắng một chút —-““…??”“Khi nào thì gả cho anh.” Anh dừng một chút, để sát vào lỗ tai cô, ác ý thú vị ở trên lưng cô nhẹ nhàng nhéo một cái, giọng nói rất thấp, “Đến lúc đó danh chính ngôn thuận. Anh tự cầm tay dạy em, thăm dò thân thể người khác phái.”***Lời nói này vừa sắc tình lại hạ Ca một bên đỏ mặt, một bên ở trong lòng toàn không nhớ rõ. Cô cùng Mạnh Viện ở nơi đó, rõ ràng nhìn qua càng kích thích càng hạ lưu giáng sinh đó, nhà xuất bản JC ở một khách sạn trung tâm thành phố tổ chức bữa tiệc Giáng Sinh. Sảnh yến hội được trang trí phong cách trang nhã. Cả trai lẫn gái, đầu tóc ăn mặc đều phá lệ chói Ca mặc một chiếc váy tới đầu gối, một thân một mình, chọn lấy một nơi ít người hẻo lánh, trốn đi ăn đồ kỳ thật đối với xã giao không có hứng thú Đào Nhược Nhĩ nói không sai, trong bữa tiệc thật sự có không ít điểm tâm ngọt tinh xảo đáng yêu. Cô ăn đến vô cùng vui vào được một nửa, Đào Nhược Nhĩ lén lút thong thả đi định ở sau lưng che mắt cô, dọa cô một quả nhìn đến lại thấy cô đang đọc cái gì Nhược Nhĩ không nhịn được, kinh hô “Oa, học bá. Tham gia buổi tiệc còn không quên tận dụng thời gian xem tài liệu. Khó trách em có thể thi được trạng nguyên.”Tay Nghê Ca run loại nơi này xem tài liệu, nhiều ít sẽ có vẻ ép có chút ngượng ngùng, thuận thế đem luận văn thu về, quay người qua “Đàn chị.”“Em vừa mới xem cái gì?” Đào Nhược Nhĩ đối với ngoại ngữ cũng rất mẫn cảm, ở bên người cô ngồi xuống, tò mò hỏi, “Thuận tiện nói cùng chị một chút không?”Chiếc váy đuôi cá của cô rất tôn dáng. Khi ngồi xuống, chân dài theo quán tính gác lên nhau, cả người thân hình thon thả, rất có khí chất.“Vâng.” Nghê Ca gật đầu. “Là nói về đôi mắt của phi công, đen cùng với đỏ. Khoảng thời gian trước làm đề tài nghiên cứu cùng giảng viên có liên quan một chút.”Đào Nhược Nhĩ cái hiểu cái rất thành thật “Kỳ thật em cũng không hiểu.”“….”Sau đó cô ấy vui vẻ di chuyển đề tài “Nhưng mà sao em lại một người ngồi ở chỗ này, không cùng bọn họ chơi sao?”Nghê Ca cũng rất thành thật “Muốn trốn đi ăn đồ ngọt.”“Thật khéo, chị cũng nghĩ như vậy.”Đào Nhược Nhĩ hai mắt cong cong, vừa nói một bên xuất ra một cái mâm nhỏ, lấy một miếng socola, bỏ vào trong miệng, dè dặt cẩn trọng cắn một ngọt ngào ở trong miệng tan ra, cô ấy lại có chút buồn rầu “Nhưng mà những loại vật này hàm lượng chất béo quá cao, chị mặc loại váy này, ăn quá nhiều sẽ thấy rõ bụng.”Nghê Ca cười cười, đang muốn mở sau truyền đến một giọng nói trầm ổn mang theo ý cười“Em không ăn cũng thấy bị lộ bụng rồi.”Đào Nhược Nhĩ đang cúi đầu, nghe thấy lời này, nhướn mày, ngẩng đầu đã muốn mắng người “Ai lại không có ánh mắt như vậy….”Cô ấy nâng mắt lên, mạnh mẽ ngừng khí thoáng chốc trở nên rất kinh hỉ“Thầy Chu, ngài thế nào lại ở đây?”Sau đó cô ấy đứng lên đón Ca hơi giật mình, cũng đi theo đứng lên, quay người thấy một ông già thần sắc sáng quắc, ở một đám người vây quanh, không nhanh không chậm, trên mặt mang theo tươi cười đi Tiến cũng đứng ở bên ta đứng gần với ông già nhất, một thân cao lớn, âu phục phẳng phiu, sườn mặt anh tuấn, người cao mà thẳng tắp, giống như một cây đại thụ mạnh mắt Nghê Ca cùng anh ta chạm vào nhau, anh ta khẽ cười, gật đầu tỏ vẻ trấn an.“Tôi đến xem lâu như vậy không gặp, em có mập hơn chút nào không?” Chu Kiên Nhẫn đi tới, cười nắm giữ tay Đào Nhược Nhĩ, “Đây là người lúc trước ta đề cập với con, tiểu Đào, ta ở đại học A làm giáo sư dạy tiếng Trung, chính là cô ấy mỗi ngày đều chạy tới lớp học của ta. Sau khi tốt nghiệp, mỗi năm còn gửi đồ vật cho ta.”Đào Nhược Nhĩ cười đến vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn “Thầy Chu đã lâu không gặp nha! Thân thể còn tốt chứ ạ?”“Rất tốt!” Chu Kiên Nhẫn cười tủm tỉm, “Đây là cháu của ta Chu Tiến, gần đây trở về Bắc Kinh mới biết được, hai người đều làm ở JC?”Chu Tiến khóe miệng hơi co rút “Đúng thế. Nhưng tính toán mà nói, bọn cháu không cùng một công ty. Chỉ có thể nói là cùng thuộc Truyền thông JC.”Thân hình hơi ngừng, anh ta có chút không tình nguyện vươn tay “Xin chào”Đào Nhược Nhĩ nháy mắt mấy cái “…Xin chào.”Không biết có phải hay không, Nghê Ca có ảo cảm thấy, đàn chị giống như cũng không quá tình người đỡ ông già ngồi xuống, Chu Tiến ngược lại cho ông ấy một chén trà.“Đúng rồi. Cháu không phải là muốn tiến cử người với ông sao?” Chu Kiên Nhẫn hỏi, “Người ở đâu?”Chu Tiến nở nụ cười “Ở ngay trước mắt.”Đào Nhược Nhĩ vô cùng hiểu được ánh mắt người ngắn ngủi giật mình, liền vội vàng kéo Nghê Ca, “Thưa thấy, em giới thiệu với thầy một chút. Đây là thực tập sinh em mang gần đây, tiếng anh siêu giỏi, hành văn cũng tốt, là Trạng Nguyên của trường đại học mà bọn họ giới thiệu, gọi là Nghê Ca.”Nghê Ca không biết đây là ai, vô cùng lễ phép chọn lấy một cách xưng hô thích hợp “Xin chào thầy giáo Chu.”Chu Kiên Nhẫn không nói gì, từ trên xuống dưới đánh giá dịp quay người, Đào Nhược Nhĩ hạ giọng, nhanh chóng ở bên tai cô ném lại một câu “Vị này là chủ tịch cũ của nhà xuất bản, Chu Kiên Nhẫn.”Nghê Ca có chút giật cả khi không có cái tiền tố “Chủ tịch” kia, cái tên Chu Kiên Nhẫn này, ở trong vòng học thuật cũng có uy lực như sấm bên này trước kia năm nhất đã đi du học nước Pháp, tu nghiệp tiếng anh cùng tiếng pháp, viết chữ rất đẹp. Sau khi về nước là người phiên dịch số lượng lớn tác phẩm tiếng Pháp. Ở lĩnh vực phiên dịch cùng sáng tác, đều rất có năng trước cho tới bây giờ cô đều không biết, vị này những năm gần đây hành tung bất định, là lão đại sống trong truyền thuyết, lại là ông nội của Chu Tiến!“Ta biết, ta xem qua tác phẩm của cô.” Lão nhân gia trầm ngâm chốc lát, cuối cùng mở miệng, “Dưới ngày mai” là do cô phiên dịch.”Nghê Ca nhanh chóng đáp “Là tôi.”“Dịch viết chú ý nội dung, cô phiên dịch chuyện xưa, so với nguyên tác càng có ý tứ.” Lão nhân gia từ từ cười nói, “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đại học A xuất ra sinh viên không kém. Tôi nhìn thấy cô, xác thực cảm thấy tôi nên về hưu.”Chu Tiến có chút bất đắc dĩ “Ông nội.”Nghê Ca ngạc nhiên mở to mắt, có chút luống cuống “Ngài thật sự quá khen rồi.”Cô ngượng ngùng nói. Thật sự thì đoạn thời gian đó, cô cùng Dung Tự vội vàng đấu trí đấu dũng, liền bản thảo đều là ở trên tàu viết ra.“Không quá không quá. Khoảng thời gian trước tôi có xem qua vòng bạn bè của tiểu Đào đăng lên bản thảo “Dưới ngày mai”, cùng rất muốn nhìn thấy cô.” Chu Kiên Nhẫn nói, “Trùng hợp bọn họ bên này tổ chức bữa tiệc. Chu Tiến còn nói nó quen cô. Tôi liền đi theo đến.”“Tổ phiên dịch sách báo năm nay có một kế hoạch quan trọng, muốn dịch một nhóm sách bán chạy ở nước ngoài.” Hơi ngừng, ông hòa ái giữ chặt tay cô, vỗ vỗ lên mu bàn tay, “Tôi chính là cần người như cô.”Nghê Ca cảm thấy mình giống như đang nắm thịt từ trên trời rơi xuống, cô bị đập đến choáng váng mơ hồ.“Tôi….Tôi rất vinh hạnh.”Chu Kiên Nhẫn không có ở lâu nhân gia tuổi tác đã cao rất dễ dàng mệt mỏi, không có biện pháp theo đám người trẻ tuổi cùng nhau chơi đùa suốt đêm. Lại nói thêm vài câu liền rời đến khi ông ấy cùng Chu Tiến rời khỏi bữa tiệc, Nghê Ca vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh mà Đào Nhược Nhĩ trước hét ầm lên“A a a a! Thật tốt quá! Em có thể trở lại tổ phiên dịch sách báo! Người như em ngồi ở văn phòng phiên dịch tài liệu, quả thật là lãng phí tài nguyên. Em nên đi viết sách!”“Cảm ơn đàn chị.” Nghê Ca chân tình thực lòng, “Nếu không phải nhờ chị, thầy Chu sẽ không nhìn thấy bản thảo.”“Ai nha. Chị cũng không nghĩ tới thấy ấy lại thích như vậy, cũng là em viết rất tốt.”Hai người thương nghiệp mà thổi phồng nhau vài câu, Nghê Ca liền không nhịn được“Đàn chị, bây giờ em muốn gọi điện thoại cho người thân của em, cùng chia sẻ chuyện này với anh ấy một chút.”Đàn chị “Ừm, gọi đi.”Nghê Ca thật vui vẻ lấy điện thoại ra gọi cho Dung một cuộc, anh không nghe gọi cuộc thứ hai, vẫn không ai đến cuộc thứ ba, trong lòng Nghê Ca không tự chủ xốc tại vẫn chưa tới mười giờ, Dung Tự không có khả năng đi ngủ sớm như mà vẫn không có ai có chút luống cuống, gọi điện thoại hỏi người bảo vệ khu chung cư “Xin hỏi phòng ở tầng 28 nhà F có sáng đèn không?”Người bảo vệ đi nhìn, nói với cô “Không sáng đèn.”Trong lòng Nghê Ca lộp bộp một tiếng.“Thật xin lỗi, đàn chị.” Cô vội vàng cầm lấy túi xách, “Trong nhà em khả năng có chút chuyện, hiện tại em phải trở về xem một chút.”“Hả? Có quan trọng không? Vậy em nhanh chóng về đi.”Nhìn bóng lưng vội vã chạy đi của đàn em. Hồi lâu, Đào Nhược Nhĩ hai tay chống mặt, dùng giọng nói phiên dịch của mình lẩm bẩm “A. Cô bé đáng yêu.”***Nghê Ca đi ra khỏi đại sảnh, gió lạnh đập mặt mà tới, cô đem áo khoác siết chặt vào tháng mười hai, Bắc Kinh cũng nhanh chóng vào mùa đông. Mấy trận mưa đông trôi qua, nhiệt độ hạ xuống 0 nay cô mặc lễ phục, váy chỉ có thể dài đến đầu gối, áo lông hơi dài một chút. Bắp chân trơn bóng vẫn bị lộ ra bên này không gọi được xe taxi, cô bước ra ngoài hòa vào cơn gió ra không được vài bước, một cái bóng đen lung la lung lay bỗng nhiên đụng vào. Cô theo bản năng hướng bên cạnh tránh nhưng vẫn bị đụng lệch một khoác lông bị mở ra, Nghê Ca lảo đảo mấy bước, miễn cưỡng ổn định thân nâng mắt, đụng phải ánh mắt của đối phương.— Là vị tổ trưởng phương hai má phiếm hồng, liền giật mình, rồi lại cười“Là cô? Nghê Ca?”Nghê Ca qua loa nói “Chào tổ trưởng.”Một bên nói, một bên đem áo lông một lần nữa che kín.“Che phủ chặt chẽ như vậy làm gì?” Ai ngờ, anh ta bất mãn nhăn mày, “Cô mặc váy rất đẹp.”“….”Anh ta rõ ràng say, Nghê Ca không thèm để ý “Tôi còn có việc, không cùng anh tán gẫu được. Gặp lại ở công ty sau.”Nói xong liền muốn quả vừa bước đi được hai bước, lại bị anh ta giữ chặt“Aiz, tôi nói những cô gái như các cô, làm sao lại không hiểu quy củ như vậy.”“Tổ trưởng.” Nghê Ca nhíu mày, “Buông tôi ra.”“Cô còn trẻ…Cô không hiểu.” Anh ta say khướt nói, “Phụ nữ chính là cỗ máy sinh dục, các cô là….nấc, công ty nuôi, cỗ máy truyền tải.”Người này hẳn là uống quá nhiều, cần phải bị ném vào hồ nước cho bình tĩnh lại một chút.“Tôi lặp lại một lần nữa.” Nghê Ca phát hiện khí lực của anh ta lại lớn đến lạ thường, giọng nói không tự giác trầm xuống, “Buông tay.”“A, còn dám uy hiếp tôi đây?” Anh ta sáp lại gần, cười nói, “Cô nói dáng dấp cô xinh đẹp như vậy…”Dư quang bên ngoài Nghê Ca, đột nhiên xuất hiện một bóng người quen liền giật mình, con mắt bỗng dưng trợn to, mạnh xoay người đêm gió lạnh tận xương, hai người ở cửa dừng lại bước chân. Cửa khách sạn ánh sáng vàng ấm áp, trong đại sảnh đèn treo tỏa ra tia sáng lộng lẫy, ở cửa ra cuốn thành một đoàn lông một nam một con trai thân hình cao lớn, mặc một thân áo khoác màu đen, đầu đinh gọn gàng, tinh thần lưu loát, khuôn mặt cứng rắn, đường nét vô cùng rõ ràng, anh tuấn thắng tắp, khí chất thong con gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Từ góc độ Nghê Ca thấy không quá rõ ràng, cô ta cũng mặc một chiếc váy, nhìn vào mười phần mảnh người trò chuyện một trận, cô gái xấu hổ gật đầu, người đàn ông đột nhiên cười đêm sương mù phiêu tán, gió ô ô mà thấp giọng gào thét bên một cánh cửa, bên trong ánh sáng ấm áp nhanh chóng muốn tràn ra. Nghê Ca liếc mắt nhìn qua, rõ ràng đã nhận ra đối phương. Nhưng vẫn cảm thấy khuôn mặt người đàn ông kia khó mà phân biệt.— Mặc dù trên tâm lý, vô cùng không muốn thừa người kia vô cùng chính xác, là người tự xưng đã mù mắt Dung Tự.“….Không phải đều muốn kiếm ăn từ đàn ông sao.” Cô bên tai yên lặng chớp mắt, nghe được tổ trưởng ngả ngớn nói, “Còn bày đặt thanh cao cái gì?”Hốc mắt Nghê Ca đột nhiên đỏ lên.“Anh không….không cần túm tôi.”Cô rất muốn trở tay cho anh ta một bạt tai, nhưng cảm giác ủy khuất không chịu khống chế, giống như sinh ra dây leo, trong nháy mắt đem cả trái tim cô vây lại.“Cô làm sao đột nhiên lại khóc?” Tổ trưởng giống như là rất ngạc nhiên, lại có chút hưng phấn, “Tiết kiệm một chút nước mắt, đợi lát nữa lên phòng rồi khóc.”Gió đông lạnh thấu xương, mùa đông sương trắng thành sương Tiến đưa tiễn ông nội xong, từ bãi đỗ xe trở dự định về lại bữa tiệc, liền nghe thấy đoạn đối thoại ta nhíu mày, vén tay áo lên, đang định đánh bóng người cao lớn trước mắt anh một bước, cất bước lớn đi qua, không tốn chút sức lực nào đem đối phương giật ra, nắm chặt cổ áo hắn, một quyền vung ra, chính giữa xương gò má đối phương. Sau đó đem người nâng lên, nặng nề mà nện vào đài phun phun nước chảy róc rách, giữa đêm khuya khoắt kích thích bọt nước to loạt động tác nước chảy mây trôi, một mạch mà Tiến kinh ngạc “…?”Nhưng điều này cũng hoàn toàn không thể làm dịu cơn giận của Dung đem người kéo lên, còn nghĩ muốn đánh tiếp.“Dung tiên sinh!” Sau lưng truyền đến giọng nữ, vừa vặn là chị gái trong công ty vừa cùng anh trò chuyện vui qua vô cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Đừng đánh nữa. Ngài trước hết nên đuổi theo người kia thì hơn!”Dung Tự như ở trong mộng mới tỉnh, quay đầu lại, mới phát hiện Nghê Ca đã bỏ đi.“Con mẹ nó!”Anh chớp mắt hoảng sợ, nhanh chóng đuổi sắc ban đêm nồng đậm, không trăng không sao, bầu trời đen Tiến đứng tại chỗ, trầm mặc một trận, mắt nhìn chằm chằm người bị đánh mặt mũi bầm dập, người tổ trưởng tổ phiên dịch sững sờ, mặt mũi sưng phồng đứng trong đài phun nước, nhìn một ta quay người đi vào cửa, cúi đầu xuống, gửi tin nhắn cho ông nội.— là muốn để lão gia tử thanh lý người một đi vào cửa, bên tai liền van lên một giọng nữ mát lạnh.“Ai nha, tôi đã sớm nghe người ta nói, công việc đắc ý, tình trường liền sẽ thất ý.” Đào Nhược Nhĩ khoanh tay, cầm tài liệu Nghê Ca làm rơi ở hội trường đọc, nhìn có chút hả hê nói “Chu tiên sinh, gần đây hẳn là có khoản doanh thu lớn đi?”Nguyên bản ý tứ lời này của cô ấy thật ra là, anh cũng có nhiều tiền như vậy, bỏ qua cho cô có được quả.“Đó là đương nhiên.” Chu Tiến khóe miệng vừa động, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Chiếc BMW của tôi vừa bị đụng, người nào đó còn thiếu tôi một khoản tiền sửa xe lớn.”“…..”“Quả thật là tiền tới bất chính.” Chu Tiến không chút biểu cảm, “Cô nói có đúng hay không — Ánh mắt không tốt, lái xe không nhìn đường, Đào tiểu thư?”Đào Nhược Nhĩ “….”Mẹ -oOo-
Vậy không cần rời khỏi anhTác giả Nam Thư Bách ThànhThể loại Nguyên sang, Ngôn tình hiện đại, HE, Tình cảm ngọt sủng, Thanh mai trúc mã, 1v1CP Dung Tự x Nghê Ca Công chúa phiên dịch x Đại ma vương quân nhân. Edit Hạ AnTình trạng gốc Hoàn cv Giới thiệu Năm mười sáu tuổi Nghê Ca được đón về nhà lớn, đại ma vương thanh mai trúc mã bỗng nhiên trở thành chồng chưa cưới của cô. Thành tích của “chồng chưa cưới” xuất sắc nhất nhưng lại trái tính trái nết, hằng ngày cô đều phải dè dặt trốn anh. Cho đến kỉ niệm ngày thành lập trường, Nghê Ca nhảy xong lập tức chạy vào hậu trường của hội trường trong cái lạnh cắt da, giẫm vào gấu váy nên sẩy chân, ngã vào lồng ngực anh… Ngày hôm sau, tin đồn lan ra khắp trường “Shit, hôm qua lúc lễ kỉ niệm kết thúc tôi quay về hội trường, các cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì! Là anh Dữ đó, cậu ấy cởi áo ôm hoa khôi mới của trường chúng ta vào trong ngực!!” Mọi người đều không tin “Không thể nào, Dung Dữ hoàn toàn không thích con gái cơ mà! Trong mắt cậu ta chỉ có mấy cái máy bay mô hình thôi!” Người tận mắt chứng kiến gào lên “Thật đấy! Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo! Tôi còn nghe cậu ấy nói, nếu bây giờ em không đứng dậy khỏi người tôi, thì sau này đừng đứng dậy nữa!” *** Từ lâu Dung Dữ đã biết mình có một cô vợ chưa cưới sức khỏe yếu ớt như gà rù được nuôi ở bên ngoài, bởi vậy cuộc hôn nhân này do chính miệng anh yêu cầu. Trong bảy năm cô rời khỏi, anh không lúc nào không nhớ cô, nhưng bảy năm sau… cô lại quên mất anh. Buổi tối hôm kỉ niệm ngày thành lập trường đó, anh ôm chặt cô vào trong lòng, mát xa mắt cá chân cô. Cô gái lạnh run lẩy bẩy, viền mắt đỏ hoe, vừa tội nghiệp vừa đáng thương rầm rì cầu xin, “Có, có thể buông em ra trước được không? Người anh ấm… ấm quá.” Dung Dữ “…” Shit. Anh sớm nên đè cô ở đây mà bắt nạt. MỤC LỤC CHƯƠNG 1 1 – CHƯƠNG 1 2 – CHƯƠNG 2CHƯƠNG 3 – CHƯƠNG 4 – CHƯƠNG 5CHƯƠNG 6 – CHƯƠNG 7 – CHƯƠNG 8CHƯƠNG 9 – CHƯƠNG 10 – CHƯƠNG 11CHƯƠNG 12 – CHƯƠNG 13 – CHƯƠNG 14CHƯƠNG 15 – CHƯƠNG 16 – CHƯƠNG 17CHƯƠNG 18 – CHƯƠNG 19 – CHƯƠNG 20CHƯƠNG 21 – CHƯƠNG 22 – CHƯƠNG 23CHƯƠNG 24 – CHƯƠNG 25 – CHƯƠNG 26CHƯƠNG 27 – CHƯƠNG 28 – CHƯƠNG 29CHƯƠNG 30 – CHƯƠNG 31 – CHƯƠNG 32CHƯƠNG 33 – CHƯƠNG 34 – CHƯƠNG 35CHƯƠNG 36 – CHƯƠNG 37 – CHƯƠNG 38CHƯƠNG 39 – CHƯƠNG 40 – CHƯƠNG 41CHƯƠNG 42 – CHƯƠNG 43 – CHƯƠNG 44CHƯƠNG 45 – CHƯƠNG 46 – CHƯƠNG 47CHƯƠNG 48 – CHƯƠNG 49 – CHƯƠNG 50CHƯƠNG 51 – CHƯƠNG 52 – CHƯƠNG 53CHƯƠNG 54 – CHƯƠNG 55 – CHƯƠNG 56CHƯƠNG 57 – CHƯƠNG 58 – CHƯƠNG 59CHƯƠNG 60 – CHƯƠNG 61 – CHƯƠNG 62CHƯƠNG 63 – CHƯƠNG 64 – CHƯƠNG 65CHƯƠNG 66 – CHƯƠNG 67 – CHƯƠNG 68CHƯƠNG 69 – CHƯƠNG 70 Hoàn CV PHIÊN NGOẠI 1 – PHIÊN NGOẠI 2 – PHIÊN NGOẠI 3PHIÊN NGOẠI 4 – PHIÊN NGOẠI 5 – PHIÊN NGOẠI 6PHIÊN NGOẠI 7
Giới thiệuNăm mười sáu tuổi Nghê Ca được đón về nhà lớn, đại ma vương thanh mai trúc mã bỗng nhiên trở thành chồng chưa cưới của tích của “chồng chưa cưới” xuất sắc nhất nhưng lại trái tính trái nết, hằng ngày cô đều phải dè dặt trốn đến kỉ niệm ngày thành lập trường, Nghê Ca nhảy xong lập tức chạy vào hậu trường của hội trường trong cái lạnh cắt da, giẫm vào gấu váy nên sẩy chân, ngã vào lồng ngực anh…Ngày hôm sau, tin đồn lan ra khắp trường“Shit, hôm qua lúc lễ kỉ niệm kết thúc tôi quay về hội trường, các cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì! Là anh Dữ đó, cậu ấy cởi áo ôm hoa khôi mới của trường chúng ta vào trong ngực!!”Mọi người đều không tin “Không thể nào, Dung Dữ hoàn toàn không thích con gái cơ mà! Trong mắt cậu ta chỉ có mấy cái máy bay mô hình thôi!”Người tận mắt chứng kiến gào lên “Thật đấy! Tôi lấy đầu mình ra đảm bảo! Tôi còn nghe cậu ấy nói, nếu bây giờ em không đứng dậy khỏi người tôi, thì sau này đừng đứng dậy nữa!”***Từ lâu Dung Dữ đã biết mình có một cô vợ chưa cưới sức khỏe yếu ớt như gà rù được nuôi ở bên ngoài, bởi vậy cuộc hôn nhân này do chính miệng anh yêu bảy năm cô rời khỏi, anh không lúc nào không nhớ cô, nhưng bảy năm sau… cô lại quên mất tối hôm kỉ niệm ngày thành lập trường đó, anh ôm chặt cô vào trong lòng, mát xa mắt cá chân gái lạnh run lẩy bẩy, viền mắt đỏ hoe, vừa tội nghiệp vừa đáng thương rầm rì cầu xin, “Có, có thể buông em ra trước được không? Người anh ấm… ấm quá.”Dung Dữ “…” sớm nên đè cô ở đây mà bắt nạt.
vậy thì đừng rời khỏi tôi nữa