Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Chương 01; Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Chương 02; Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Chương 03 Full - Triêu Tiểu Thành. Thành phố không mặt người - Tuyển tập. Chiêu Diêu. Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha. Tố Hoa Ánh Nguyệt.
Hầu hết, dân văn phòng khi được hỏi đều công nhận, đôi khi động lực đi làm không phải vì tiền lương mà bởi có shipper đang đợi, có đơn hàng đang đến. Chi Chi kể: "Có đôi khi mình kiểm tra tình trạng giao hàng, biết đơn ngày mai sẽ đến thì bắt buộc mình phải lên
Cả hai đã luôn gần gũi, thân thiết với nhau hơn, và cảnh tượng trước mắt tôi như thể hai chị em tạm biệt nhau vậy. Khi đến lượt tôi, tôi ôm Tess thật chặt. "Anh nghe là em sẽ ở chung với mẹ anh và em gái anh. Anh sẽ để họ cho em chăm sóc vậy.". "Đừng lo, em sẽ
tòa thành trong lòng từ đó cũng không mở cửa thêm lần nào nữa.Cửa ải kia phải dùng mười năm đánh đổi, chỉ chờ người ban đầu lặn lội vượt đường xa, không màng sương gió đuổi theo bước vào. Kết thúc truyện mới liệu sẽ có hậu, mời bạn đón đọc. Download Ebook Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Cửu Nguyệt Hi Tới chương 53:
VTV.vn - Bão Noru - một trong những cơn bão nguy hiểm nhất trong 20 qua đã đi qua và đang để lại nhiều thiệt hại cho cuộc sống của người dân một số tỉnh, thành miền Trung. Bão Orlene mạnh lên thành bão cấp 3 khi di chuyển về phía Tây Mexico. VTV.vn - Theo Trung tâm Bão Quốc gia
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu - Lục Kiến Thành (full) - Tamlinh247. Chương 261 Anh cũng là đàn ông, đương nhiên sẽ không ngoại lệ. Chương 263 Cậu muốn ngồi lại đây một lát sao?". Chương 267 "Cô nghĩ là cô ngốc hay tôi khờ?". Chương 269 "Tất cả đều cút hết cho tôi
XlA8cQI. TRUYỆN GỐC CỦA PHIM "KHÓI LỬA NHÂN GIAN CỦA TÔI" DƯƠNG DƯƠNG - VƯƠNG SỞ NHIÊN ĐÓNG CHÍNH"Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm."Cô hy vọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch trong cô "Tôi có thể bước vào không?". Khi đó, cô sẽ mở cửa cho anh "Vậy sau này anh không được bước ra đâu nhé!".Anh nói "Được."Thế là họ bên nhau mãi vốn là đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi ấy cô không hiểu rõ được lòng mình, nhẫn tâm xua đuổi anh, còn im hơi lặng tiếng cõng theo tòa thành của mình chạy trốn suốt mười năm. Có điều, sau này cô chợt phát hiện, tòa thành trong lòng từ đó cũng không mở cửa thêm lần nào ải kia phải dùng mười năm đánh đổi, chỉ chờ người ban đầu lặn lội vượt đường xa, không màng sương gió đuổi theo bước vào.
Type giờ sáng, khoa Cấp cứu mới yên tĩnh trở lại. Hứa Thấm khoác vội chiếc áo blouse trắng rồi cắm đầu cắm cổ băng qua đại sảnh, nơi chị lao công đang hì hục di cây lau nhà cho sạch vết máu bám trên nghĩ vẩn vơ, đến lúc tới gần chỗ chị lao công, cô mới định thần lại. Chị ta không tránh kịp, lỡ thúc cây lau nhà dính đầy máu vào giày của Hứa Thấm, sau đó cuống quýt xin lỗi “Xin lỗi bác sĩ Hứa! Tôi xin lỗi!” Vừa nói chị ta vừa vơ tạm lấy chiếc khăn gần đó, định lau theo phản Thấm vội vã đưa tay ngăn cản “Không cần đâu, tôi không sao.”“Nhưng mà…” Chị lao công ái Thấm ôn hòa ngắt lời “Là tôi sơ ý, gây phiền hà cho chị rồi.”Chị ta nghe thế càng ngại ngùng hơn “Đâu có, thôi… cứ để tôi lau giúp cô.”Hứa Thấm cản lại, mỉm cười hòa nhã “Tự tôi lau được mà.”Chị ta áy náy cảm ơn “Bác sĩ Hứa, cô tốt quá!”Hứa Thấm tiếp tục đi về phía trước. Chị lao công nắm chặt cây lau nhà, ngước mắt nhìn cô từ phía sau. Hứa Thấm có vóc dáng cao ráo, mảnh mai, áo blouse trắng khoác bên ngoài càng tôn lên vẻ nhẹ nhàng, thanh tú, mái tóc dài qua vai được buộc gọn gàng, có vài sợi lòa xòa buông rủ xuống hai bên mang đến cảm giác nữ tính khó dự giây lát, chị lao công khẽ cất tiếng gọi giữa đại sảnh trống trải “Bác sĩ Hứa!”Hứa Thấm dừng bước, quay đầu đáp lời “Sao cơ?”“Có cứu được người vừa đưa đến không?” Chị ta nói xong liền vô thức nhìn xuống vết máu dưới phút này, đại sảnh khoa Cấp cứu im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Ai có thể tin nổi mới cách đây mấy tiếng, cũng ngay tại chỗ này vừa diễn ra cảnh khóc lóc, la hét, hỗn loạn cơ chứ!Hứa Thấm gật đầu “Cứu được rồi.”Chị lao công nở nụ cười nhẹ nhõm “Tốt quá, bác sĩ Hứa…” Chị ta hơi cúi người chào Hứa Thấm, không quên động viên cô “Vất cả cho cô rồi.”Hứa Thấm khẽ gật đầu coi như đáp lễ rồi quay người rời giờ sáng là thời khắc bóng đêm sâu thẳm nhất. Ánh đèn hành lang bệnh viện chói lòa, trong không khí đặc quánh mùi sinh tử, cảm giác ngột ngạt và tanh tưởi không tài nào xua đi được. Cô bỏ hai tay vào túi áo theo thói quen, băng qua hành lang không một bóng người, đang định bước vào văn phòng thì bỗng khựng lại. Cúi đầu, nhíu mày nhìn vết bẩn trên giày với vẻ khó chịu, dạ dày cô chợt trào lên cảm giác buồn nôn. Như thể thứ nước lau sàn pha lẫn máu dính dính chưa cọ hết kia sẽ thấm qua mũi giày, xuyên qua mu bàn chân rồi ngấm vào cơ thể cô Thấm vội ngồi xuống ghế dựa, cởi giày ra vứt vào thùng rác. Tuy tất vẫn sạch nhưng cô cũng chẳng buồn giữ lại, cho đi theo đôi giày kia luôn. Ngay sau đó, cô mở ngăn tủ, lấy giấy ướt lau đi lau lại mu bàn chân đến khi làn da đỏ ửng như thể sắp bong tróc mới giờ, Hứa Thấm mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi điều hòa hơi thở. Cô vứt giấy ướt đã dính bẩn đi, mở tủ đồ, lấy ra đôi giày dự phòng rồi quay người đi đến bồn rửa tay. Cô lấy xà phòng rửa đi rửa lại những ba lần mới thấy yên xuôi, Hứa Thấm rút di động từ túi áo blouse trắng ra xem. Bốn giờ mười phút rồi. Ngoài trời tối đen như mực, phòng Cấp cứu tĩnh mịnh như muốn nói rằng Đêm nay cuối cùng cũng bình yên trôi động thông báo có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ Mạnh Yến Thần Cuối tuần về nhà một Thấm nhìn thấy hốc mắt mình trũng sâu trên màn hình điện thoại. Cô đã làm việc liên tục suốt hai mươi hai tiếng đồng hồ nên lúc này, cơ thể như rã rời, không còn chút sức lực. Cô bỏ tay vào túi áo, ngón trỏ gõ nhịp lên bao thuốc lá và chiếc bật lửa, nhìn chăm chăm vào tầm biển cấm hút thuốc trên tường hồi lâu mới khẽ nhếch môi, đứng dây đi lên sân tựa người vào lan can, châm thuốc hút trong gió đêm. Hút được nửa điếu, phía dưới vang lên tiếng gọi lớn “Bác sĩ đâu rồi?”Hứa Thấm đứng thẳng người dậy, nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc rồi đóng cửa sân thượng, trở về văn phòng rửa tay ba lần. Cô vừa mới tắt vòi nước, một chàng trai người ngợm lấm lem khói bụi chợt xông đến “Bác sĩ, xin hãy giúp đỡ!”Hứa Thấm nhìn lướt qua anh ta từ trên xuống dưới, rõ ràng không hề có ngoại thương “Anh bị thương chỗ nào?”Người đàn ông mặt chữ điền thở không ra hơi, xua tay “Không phải tôi, là người anh em của tôi, anh ấy…”Anh ta đang trình bày dở thì ba, bốn người đàn ông vô cùng nhếch nhác, bẩn thỉu, toàn thân ám mùi khói và mùi mồ hôi gắt mũi cùng bước vào. Đám người này đều mặc áo may ô và quần xanh lục, vóc dáng cao lớn, rắn chắc, nhưng ai cũng lôi thôi lếch thếch, cánh tay để trần dính đầy tro bụi xám xịt, không biết là công nhân bốc vác từ công trường nào trai mặt chữ điền thở hắt ra rồi chỉ về phía sau. Hứa Thấm nhìn sang, cả đám đàn ông mồ hôi ướt đẫm lưng, thật sự không biết là đang muốn nói đến ai nữa.“Anh ấy… Anh ấy bị đau răng!” Cuối cùng anh ta cũng nói vào vấn đề Thấm khựng lại, quay sang hỏi “Đau răng à?”Người đàn ông mặt chữ điền tiếp tục giải thích “Bác sĩ, cô sang đây xem anh ấy…”Hứa Thấm ngắt lời “Phòng Cấp cứu không có chức năng khám Nha khoa, đến khoa Khám bệnh đăng ký đi.”“Bây giờ, phòng không vẫn chưa mở cửa.” Anh ta phân Thấm lạnh nhạt trả lời “Vậy thì chờ mở cửa rồi đến.”Cô đi đến trước bàn ngồi xuống, ngẩng đầu lên mới thấy một đám đàn ông đều đang nhìn mình chằm chằm. Cũng chính vào khoảnh khắc này, Hứa Thấm nhìn thấy người đàn ông bị “đau răng” trong đám người kia. Anh đeo khẩu trang, dưới hàng mày rậm là đôi mắt sắc bén, sáng ngời đang nhìn xoáy vào cô, chỉ liếc thoáng qua thôi cũng đủ nhận ra anh nổi bật hẳn so với những người bên Thấm nhìn thẳng vào anh không chút sợ hãi “Không nghe rõ sao? Phòng Cấp cứu không có chức năng khám Nha khoa, đến khoa Khám bệnh đi.”Anh không lên tiếng, trái lại, chàng trai mặt chữ điền hơi nóng nảy, kìm nén sự bực bội, cố gắng lặp lại “Hiện giờ, khoa Khám bệnh chưa mở cửa, vậy phải làm sao?”Hứa Thấm thờ ơ như việc không liên quan đến mình “Cố chịu đi!”“Cô!” Anh ta siết chặt nắm tay, khẽ cắn răng ghìm lại cơn phẫn nộ, cố nhượng bộ “Vậy cô cho mấy viên thuốc giảm đau đi.”Hứa Thấm tựa lưng vào ghế, hai tay bỏ vào túi “Tôi không cho được.”“Sao lại không cho được? Cô là bác sĩ mà, biết đau răng khó chịu đến mức nào không?” Dường như anh ta không thể chịu nổi thái độ thờ ơ của Hứa Thấm nữa, giọng nói đã bắt đầu gắt Thấm bình thản trả lời “Không chết đâu mà sợ.”Chàng trai mặt chữ điền cho rằng cô đang làm khó, giọng nói không còn giữ được bình tĩnh “Cô nói thế mà nghe được à?”Hứa Thấm nhìn anh ta không chút cảm xúc “Tôi đã kiên nhẫn với kiểu quấy rối của các người lắm rồi đấy!”Người đàn ông nổi giận “Tôi thấy cô…”Một người khá lớn tuổi đi đến kéo bạn mình lại, ôn tồn giải thích “Bác sĩ, cô hiểu lầm rồi, tại khi nãy cậu ta không nói rõ ràng. Bạn tôi bị đau răng không phải do sâu mà là bị thương trong lúc làm việc, răng bị gãy mất rồi. Cô có thể xem thử…” Anh ta vừa nói vừa quay người định cởi khẩu trang của người đàn ông kia Thấm cúi đầu lật bệnh án, tiếp tục giọng đều đều “Đừng cởi, tôi không phải nha sĩ, không khám được đâu.”“Vậy có thể cho vài viên thuốc không? Để giảm đau một chút ấy.” Người đàn ông kia cố gắng thương Thấm đóng “bộp” bệnh án lại, giọng nói mất kiên nhẫn “Không cho được, muốn tôi nói mấy lần nữa hả?”Cô còn chưa dứt lời thì người đàn ông mặt chữ điền không nhịn được nữa, bước nhanh đến chỉ thẳng tay vào mặt Hứa Thấm “Cô có tin tôi…”“Dương Trì!” Người đàn ông đeo khẩu trang chợt cất tiếng quát lạnh nói kia ẩn nhẫn và trầm thấp, nhưng từng âm rõ ràng. Hứa Thấm bất giác ngước mắt lên nhìn anh. Vẫn là ánh mắt ấy, đôi mắt vừa đen vừa sáng đang nhìn cô đăm đứng dậy khỏi ghế, bỏ lại một câu “Làm phiền rồi.”Hứa Thấm im đang ông đeo khẩu trang định bước bỗng dừng lại, thản nhiên hỏi “Khoa Khám bệnh mở cửa lúc mấy giờ?”“Tám giờ.”“Cảm ơn.”“Không có gì.”Thấy anh đứng dậy đi ra ngoài, Dương Trì bực bội đuổi theo “Đội trưởng Tống, anh…”Tống Diệm đã quay người rời đi nên những người khác đành cất bước theo, chỉ còn mình Dương Trì vẫn không kìm được cơn cáu giận, chỉ ngón tay vào mặt Hứa Thấm một lúc mà không nói được gì, đành hậm hực giậm chân đuổi Trì đuổi theo nhóm Tống Diệm, cơn giận vẫn chưa thể nào nguôi “Mẹ kiếp, con bác sĩ kia thật quá quắt. Tôi phải kiện cô ta mới được. Khi nãy vào cửa, tôi thấy sổ khiếu nại ở bên phải cổng lớn. Giang Nghị, cậu đi với tôi.”Giang Nghị thở dài “Tôi sợ có kiện cũng vô ích thôi. Đây là Bệnh viện Quân y số Ba, người không có “cơ” không vào được đâu. Cô gái kia vênh váo lắm, ai biết hậu thuẫn thế nào chứ!”Tống Diệm đi xuống bậc cầu thang mới cởi khẩu trang ra, nhỏ một ngụm nước bọt lẫn máu vào thùng Nghị có chút lo lắng, hỏi “Đội trưởng Tống, không sao chứ? Nếu thật sự không chịu được nữa thì gọi cho cấp trên đi.”Tống Diệm lắc đầu “Không sao, đi thôi.”Dương Trì cứ đứng chôn chân trên bậc cầu thang không nhúc nhích, nghĩ ngợi một hồi vẫn cứ cảm thấy không nuốt trôi cơn tức này, quyết định quay lại “Không được, tôi phải đi kiện cô ta mới hả dạ.”Tống Diệm gọi giật lại “Thôi đi.”Dương Trì không chịu “Không được, vừa nghĩ đến cô ta tôi đã muốn nóng điên rồi. Mặc kệ có ích hay không, tôi cũng phải làm cho ra nhẽ mới được.”Tống Diệm đanh giọng lặp lại lần nữa “Tôi bảo cậu thôi đi cơ mà!”Dương Trì cứng đầu không nghe, hùng hổ quay người chạy Diệm lớn tiếng mắng “Mẹ kiếp, cậu cãi lệch tôi phải không?”Nghe thấy thế, Dương Trì bèn khựng lại, người hơi đổ nghiêng về phía trước theo quán Diệm quát “Đứng im đấy cho tôi… Nghiêm!”Dương Trì đứng thẳng Diệm hất cằm hướng về phía đường lớn “Về đơn vị!”Dương Trì thẳng lưng quay người, bước xuống cầu tang tảng sáng, ngoài phố thưa thớt bóng người và xe cộ qua lại. Một chiếc xe cứu hỏa đang đỗ bên kia đường. Giang Nghị đi đến, định nói gì đó nhưng thấy Tống Diệm cau mày, cáu kỉnh hất đầu về phía xa xa. Giang Nghị đứng nghiêm, giơ tay chào rồi đuổi theo Dương Diệm vẫn đứng đấy, cầm khẩu trang lau qua loa khuôn mặt nhem nhuốc. Sơ ý động phải chỗ răng đau, anh rên khẽ một tiếng nhưng vẫn cố chịu đựng, đầu lưỡi liếm qua chỗ răng ấy theo thói quen rồi lại nhỏ một ngụm nước bọt lẫn máu sang bên nó, đau răng đúng là khó chịu chết đi được!Tống Diệm quay đầu lại nhìn về phía văn phòng Hứa Thấm giây lát rồi lập tức dời Nghị vừa lên xe, Dương Trì liền nói ra thắc mắc của mình “Sao tôi thấy hôm nay Đội trưởng Tống cứ là lạ thế nào ấy?”Giang Nghị hất cằm hỏi “Muốn nói gì?”Dương Trì nhíu mày phân vân “Với tình tính của anh ấy, như bình thường đã sớm nổi cơn tam bành rồi.”Giang Nghị cười nhẹ “Chắc đối phương là nữ thôi.”Dương Trì lớn tiếng phản đối “Con người Đội trưởng Tống chẳng khách sáo với phụ nữ lắm đâu… Chắc tại thấy cô ta xinh đẹp đây mà.”Anh ta còn chưa nói hết câu thì bị Tống Diệm lúc đó đang kéo tay nắm cửa xe nhảy lên vỗ một cái vào gáy đau Diệm lập tức ôm đầu xin tha “Im ngay đây!”Tống Diệm nghiêm mặt “Lái xe.”Chiếc xe cứu hỏa màu đỏ chậm rãi lăn bánh. Đường phố lác đác bóng người, đèn đuốc dần tắt khi sắc trời đã bắt đầu hửng Diệm vắt tay lên cửa sổ, điếu thuốc kẹp nơi ngón giữa đã cháy đến đầu lọc. Anh quay đầu nhìn đám anh em đang ngủ vạ vật trong xe, rít hơi thuốc cuối cùng rồi chậm rãi nhả tượng ở bệnh viện khi nãy chợt hiện về trước mắt. Cô hai tay đút túi áo, ngồi dựa lưng vào ghế, chiếc cằm khẽ hất, biểu cảm hờ hững nhìn anh không cảm như năm Diệm không ngờ cô đã về nước, hơn nữa còn không nhận ra thoáng cái đã sắp mười năm rồi.
Type Thấm giật mình, lập tức đẩy Mạnh Yến Thần ra. Nhưng anh không buông tay mà ôm cô chặt hơn. Đôi mắt anh nhìn xoáy vào biểu cảm trên gương mặt cô, như thể không dám tin giọng nói vui vẻ và hành động thân thiết gần gũi kia đều là của cô lập tức trở về dáng vẻ của Mạnh Thấm với biểu cảm lạnh nhạt, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn không sao che giấu được sự bối rối, ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Hai tay cố đẩy lồng ngực anh, giọng cô đè nén cực thấp “Mạnh Yến Thần, anh điên rồi!”Trong lúc hai người đang giằng co, phía sau bỗng truyền đến giọng đàn ông lạnh lùng “Định ôm bạn gái tôi đến khi nào?”Nhất thời, Hứa Thấm kinh hoàng, quay phắt lại, thấy gương mặt Tống Diệm sa sầm như bị mây đen bao đẩy Mạnh Yến Thần ra lần nữa, trùng hợp anh cũng thả một tay ra. Vừa thoát khỏi gông cùm, cô định chạy về phía Tống Diệm thì lại bị tay còn lại của Mạnh Yến Thần giữ Tống Diệm lạnh đi, anh tóm lấy tay Hứa Thấm, giật mạnh về phía mình. Hứa Thấm mất đà, lảo đảo nhào vào lòng Tống Diệm rồi bị anh kéo ra sau lưng che chở. Anh nhìn chằm chằm Mạnh Yến Thần, đôi mắt ánh lên cơn thịnh nộ, như chỉ sắp sửa lao đến xé xác Mạnh Yến Thần Thấm bất chấp cổ tay đau đớn, kéo tay Tống Diệm phân trần “Em nhận nhầm người…”“Lên nhà đi!” Tống Diệm ngắt Thấm sững sờ, còn định lên tiếng lần nữa nhưng Tống Diệm đã quay đầu lại nhìn cô, hờ hững hỏi “Sao vậy, sợ anh đánh chết anh ta à?”Hứa Thấm nghe thấy giọng điệu của anh, sống lưng bỗng lạnh toát, biết anh thật sự giận rồi. Cô lập tức buông tay anh, ngoan ngoãn quay người, rảo bước về phía tòa Yến Thần thấy cô không hề ngoảnh lại, cằm cũng tức tối bạnh đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của cô nhanh chóng biến mất vào hành lang, cùng với đó có thể nghe tiếng thang máy mở cửa. Ánh đèn trong hành lang hắt ra ngoài như một chiếc thảm sáng trải trên mặt đất, mà ở phía cuối thảm là Tống Diệm và Mạnh Yến Thần đang năm không gặp, cả hai đều thay đổi không ít, đều từ những thiếu niên gầy gò trở thành người đàn ông cao lớn. Nhưng có nhiều thứ lạ kỳ vẫn không hề thay đổi, ví dụ như chênh lệch thân phận, ví dụ như tư thái không đội trời chung mắt nhìn nhau, địch ý và nỗi căm hận của cả hai bên đều lộ rõ. Trên đời này, phần lớn những chuyện có thể làm dấy lên thù hận và hiếu thắng của đàn ông đều liên quan đến phụ khoảnh khắc nào đó, Tống Diệm thật sự muốn đánh cho Mạnh Yến Thần một trận. Nhưng hành động ngoan ngoãn nghe lời chạy lên nhà của Hứa Thấm đã có tác dụng trấn an anh rõ mọi chuyện khi nãy đều không nằm ngoài tầm mắt của Mạnh Yến Thần. Anh là người thông minh, đương nhiên hiểu được bây giờ không giống ngày xưa, nơi này không còn là sân trượt patin năm nào, mà anh đã trở thành kẻ thất bại triệt để.“Anh là anh trai của cô ấy. Hãy chú ý giữ chừng mực.” Tống Diệm cảnh một câu nói đã đâm thẳng vào vết thương sâu hoắm chưa từng khép miệng của Mạnh Yến Thần. Dù có là người trầm tính đến cỡ nào đi chăng nữa, sắc mặt anh cũng trở nên tái phía Tống Diệm, đối mặt với kẻ thua cuộc, anh cũng không có hứng thú tiếp tục đào sâu vấn đề này, nói xong câu vừa rồi liền cất bước đi thẳng vào hành được hai bước, Mạnh Yến Thần đã lên tiếng phía sau “Cậu và cô ấy không thể tiếp tục.”Tống Diệm dừng nói của Mạnh Yến Thần vẫn tiếp tục vang lên phía sau “Chỉ cần trong nhà không đồng ý, cô ấy sẽ không có khả năng thành đôi với cậu. Mấy ngày nay, cô ấy không về nhà, vẫn luôn trốn tránh, cậu không nhìn ra sao?”Trong lòng Tống Diệm hiểu rõ, buổi sáng hôm Phó Văn Anh gọi điện cho Hứa Thấm cách nay đã một tuần rồi. Cuối tuần, Hứa Thấm mượn cớ phải tăng ca để không quay về Mạnh không quay đầu, chỉ cười nhạt “Không đến lượt anh quan tâm. Có thể giữ được cô ấy hay không thì phải xem bản lĩnh của tôi.” Nói đoạn, anh tiếp tục bước đi.“Sau đó thì sao? Khiến cô ấy từ bỏ tất cả vì cậu, thỏa mãn ham muốn cá nhân của cậu, cậu có thể an lòng sao?” Rốt cuộc, gương mặt Mạnh Yến Thần cũng toát lên vẻ căm ghét và khinh bỉ. “Tống Diệm, cậu xứng không?”Tống Diệm dừng lại lần nữa.“Đặt tay lên ngực tự hỏi đi, cậu xứng với cô ấy không?” Mạnh Yến Thần chậm rãi đưa ra câu hỏi, khóe miệng nhếch lên nụ cười, vẻ châm chọc và khinh thường hiện rõ mồn một. “Cậu nhìn hoàn cảnh của khu chung cư này đi, xem lại căn hộ của cô ấy đi. Nếu không nhờ có cô ấy, ngay cả cổng của khu này cậu cũng không bước vào được. Cậu nghĩ xem, mọi việc không phải đã quá rõ ràng rồi à?”Bàn tay Tống Diệm siết chặt, mu bàn tay hằn lên gân xanh như thể đang cố kiềm chế, tưởng chừng chỉ một giây sau thôi anh sẽ quay người lại, đấm thẳng vào mặt Mạnh Yến Thần Yến Thần gằn từng câu từng chữ “Chỉ bằng mấy năm qua cậu chẳng làm nên trò trống gì đã không xứng với cô ấy rồi.”Tống Diệm siết chặt bàn tay một hồi mới chậm rãi buông lỏng.“Năm đó, vì gia thế cách biệt mà bị đá, phàm là người có một chút tự trọng, một chút ý chí thì đã trăm phương nghìn kế tìm cách gây dựng sự nghiệp để xứng với cô ấy rồi. Nhưng hiện tại thì sao? Tôi vốn tưởng rằng ít nhất cậu cũng có một chút tiền đồ, coi như còn có cái cho người khác nhìn vào. Cậu lại nhìnbộ dạng của mình bây giờ đi, từ đầu đến chân có cái gì đáng để em ấy chống đối lại gia đình, chấp nhận từ bỏ hết mọi thứ mình đang có không?” Nói đến đây, nỗi căm hận của Mạnh Yến Thần đã dâng lên tột độ, giọng nói cũng trở nên mất kiểm soát “Cậu dựa vào cái gì chứ?”Tống Diệm im lặng đứng nghe, không xen vào một lời. Lát sau, anh quay người lại, đi đến đối mặt với Mạnh Yến Thần. Anh đứng dưới ánh đèn, tựa người vào cột, ánh sáng soi thẳng xuống đỉnh đầu anh, để lại trên mặt đường một bóng đen rõ lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu đưa lên miệng, che tay cản gió, châm thuốc, phả ra một hơi rồi nheo mắt lại nhìn Mạnh Yến Thần qua làn khói, đưa tay ra mời “Làm một điếu không?”Mạnh Yến Thần đứng phía đối diện, lạnh lùng nhìn Tống Diệm, khinh thường không Diệm thờ ơ nhếch môi, gương mặt không hề có ý cười, rít thêm một hơi thuốc nữa mới từ tốn “Mạnh Yến Thần, anh hiểu cô ấy không? Ngoại trừ biết cô ấy tâm tư nhạy cảm, chuyện gì cũng giấu trong lòng, anh còn biết gì nữa?” Tống Diệm cười nhạt, câu hỏi vừa kết thúc, nụ cười của anh liền biến mất, giọng nói cũng trở nên sắc nhọn. “Anh hoàn toàn không hiểu gì về cô ấy cả.”Tống Diệm điềm nhiên nói tiếp “Tôi biết hồi trung học anh rất hận tôi, hận tôi dạy hư cô ấy, hận tôi lôi kéo cô ấy uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, hận tôi lừa cô ấy lên giường.”Cằm Mạnh Yến Thần cứng lại, bạnh ra, bàn tay cũng siết thành quả đấm. Đã nhiều năm trôi qua như vậy nhưng những điều này vẫn luôn canh cánh trong lòng anh.“Sự thật là… cô ấy nhõng nhẽo đòi tôi dẫn đi quán bar. Tôi không cho hút thuốc, cô ấy liền giật lấy. Lúc cô ấy ở bên cạnh, tôi không đánh nhau thì kiểu gì cô ấy cũng kiếm cớ gây chuyện với người ta. Cô ấy muốn chơi, muốn điên, muốn buông thả, muốn tự do… chính vì bị đè nén quá lâu nên mới cần giải tỏa bằng phương thức cực đoan như vậy.”Tống Diệm tựa đầu vào cột đèn ngắm trời đêm. Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt anh sáng lấp lánh tựa pha lê. Anh phả một làn khói thật dài vào không trung, rồi hơi thuốc la đà phủ xuống gương mặt u buồn của anh.“Nhưng lúc đó, ít ra cô ấy rất sống động.”Đêm tối càng trở nên đặc quánh. Mạnh Yến Thần đứng trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch. Anh chưa từng thấy mặt sống động của Hứa Thấm như Tống Diệm vừa nói. Có phải chính là cô gái ấm áp mà xa lạ nhào vào lòng anh lúc nãy không? Có phải như thế không?“Cho nên, anh hỏi tôi dựa vào gì ư?” Tống Diệm quay sang, nhìn thẳng vào Mạnh Yến Thần, đôi mắt đen sẫm như màn đêm, giọng nói quả quyết. “Chỉ bằng tiếng cười vừa rồi của cô ấy thôi.”Mạnh Yến Thần bị từng câu từng chữ nặng như búa tạ kia nện vào người, choáng váng đến không còn sức lực phản bác. Đúng vậy, anh thấy rõ mồn một nụ cười quá đỗi rạng rỡ trên gương mặt cô lúc nãy. Nhưng chính vào khoảnh khắc trông thấy anh, nụ cười ấy cũng tắt lịm. Cảm giác đau nhói không thể khống chế đang lan tràn trong lòng anh như cỏ dại.“Khi ấy, ít nhất Hứa Thấm còn có chút gì đó giống con người. Còn bây giờ thì sao? Tốt lắm, mười năm trôi qua, bị đè nén đến mức chút sức sống ít ỏi ấy cũng bị bào mòn đến sắp cạn kiệt rồi.”Tống Diệm hơi cúi đầu, ngón trỏ gõ lên điếu thuốc, khiến tnàn thuốc rơi rụng, bị giớ thổi đi. Anh lại nhớ ngày đó, khi cô bước vào thang máy, vẻ mặt bi thương, bất lực đến nỗi muốn khóc nhưng cô vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh như không có việc gì, giả vờ bận rộn tìm nút thang máy lại không dám nhìn vào mắt anh. Ngay cả tức giận cô cũng không dám bộ lộ với anh, sợ anh không thích, sợ bị ghét bỏ. Dáng vẻ giống hệt như đứa bé hồi mới bước vào Mạnh gia, không dám nói chuyện, không dám ăn cơm, vì quá quý trọng hơi ấm đã mất đi nay có lại nên lúc nào cũng lo sợ sẽ bị người ta vứt bỏ.“Cô ấy xem các người như người thân, nhưng các người cho cô ấy cái gì?” Tống Diệm hỏi dồn, rốt cuộc nỗi tức giận và căm hận đã không còn đè nén được nữa. “Tính cách cô ấy thế nào, các người không rõ sao? Ngoài mặt lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ nhưng thực tế lại là một người nhút nhát, trọng tình cảm, nếu nắm được mạch sống của cô ấy sẽ dễ điều khiển vô cùng. Người nhà anh biết rõ quá mà, ngoài mặt cô ấy ngụy trang giỏi cỡ nào thì bên trong cũng chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi. Nhưng các người đâu quan tâm gả cô ấy cho người ta sẽ bị chèn ép thế nào, chỉ coi cô ấy là quân cờ phát huy tác dụng trong một cuộc hôn nhân chính trị, để trải bằng con đường thăng tiến của anh thôi. Dù có bị dồn nén đến chết, cô ấy cũng không oán trách các người dù chỉ một lời.”Nghe đến đây, Mạnh Yến Thần không thể kìm nén sự ngột ngạt và oán hận đang đè nặng trong lồng ngực, gằn từng chữ “Tôi sẽ không mang cô ấy ra để lót đường.”“Anh có thể bảo vệ cô ấy sao?” Tống Diệm hỏi ngược lại. “Bản thân anh còn khó bảo toàn kìa, Mạnh Yến Thần.”Gương mặt Mạnh Yến Thần tái mét. Anh cố gắng phủ nhận “Bố mẹ tôi cũng đâu tệ hại như cậu nói. Họ có quy tắc của mình, đúng là những quy tắc đó đã áp chế tôi, áp chế Thấm Thấm. Nhưng Thấm Thấm là con gái của họ, không phải quân cờ… Cũng chính vì…” Anh nhếch môi cười cay đắng “... Chính vì họ coi Thấm Thấm như con gái ruột, nên tôi mới…” Mới không thể làm ra chuyện “loạn luân” khiến bố mẹ tổn không nói được nữa, trong miệng đắng ngắt đến nỗi gương mặt anh nhăn nhó gần như biến Diệm chỉ im lặng nhìn Mạnh Yến Thần. Giờ phút này, anh bỗng hiểu ra căn nguyên bi kịch của Mạnh Yến Thần và Hứa Thấm. Nhưng anh không nói gì cả. Mạnh Yến Thần đã đau khổ tột độ rồi, có lẽ chân tướng sẽ khiến anh ta sụp đổ.“Anh về đi.” Tống Diệm chậm rãi nói. “Anh và nhà anh đừng tiếp tục làm khó Hứa Thấm nữa.”Mạnh Yến Thần lắc đầu nhè nhẹ, không biết đang cố phủ định điều sự im lặng dài đằng đẵng, Tống Diệm mới tiếp tục lên tiếng, giọng trầm ngâm. “Anh có biế cô ấy uống thuốc ngủ không? Còn có thuốc chống trầm cảm. Anh nói khu chung cư này rất tốt, đúng là tốt thật.” Tống Diệm ngẩng đầu, hất cằm, ra hiệu cho Mạnh Yến Thần nhìn lên tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn. “Mạnh Yến Thần, anh ngẩng đầu nhìn thử đi. Anh cảm thấy với tình trạng trước đó, đến khi nào cô ấy sẽ từ trên kia… nhảy xuống?”Gió đêm thổi nhè nhẹ mà sao lạnh buốt, thân thể Mạnh Yến Thần chao đảo như không có lấy một điểm tựa, gương mặt anh tuấn mất đi huyết sắc, chỉ còn lại biểu cảm thê lương, cả người như rơi xuống vựa sâu vạn trượng, muôn kiếp bất Diệm rất có chừng mực, không nói gì thêm. Điếu thuốc vừa tàn hết, anh đứng thẳng dậy, bỏ lại một câu “Cả nhà anh, không ai có tư cách nói một chữ “xứng” kia với tôi.”Anh vứt đầu lọc còn sót lại, quay người, đi thẳng vào tòa nhà. Ánh đèn hành lang hắt lên người Tống Diệm, in hằn chiếc bóng thật dài trên mặt đất rồi nhanh chóng tan quay người rời đi, lúc bước xuống bậc thềm, cơ thể thoáng nghiêng bước nặng trĩu cứ thế xa dần. Trên mặt đường xi măng lưu lại vài giọt nước đọng, dường như là giọt nước mắt không muốn ai biết của người nào đó vừa nhỏ xuống.* * *Nước trong ấm sôi sùng sục vang lên tiếng rít chói tai một lúc lâu Hứa Thấm mới nhận ra. Cô vội vàng nhấc ấm, rót nước vào cốc thủy tinh rồi lại đờ đẫn đứng đó, tự hỏi không biết hai người đàn ông dưới lầu đang thế vô thức đưa tay đến lấy cốc nước, chạm phải thành cốc nóng hôi hổi liền rụt ngón tay lại. Cô thổi ngón tay một lúc lâu vẫn thấy nóng rực liền vội vàng đưa tay lại gần vòi nước này, chuông cửa vang lên. Hứa Thấm giật mình, lập tức tắt vòi nước, chạy ra định mở cửa, nhưng nghĩ thế nào lại nhìn qua mắt mèo xác nhận Tống Diệm!Cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức mở cửa ra. Vừa thấy anh, cô như nín Diệm im lặng nhìn cô, lạnh lùng bước Thấm không đoán được suy nghĩ trong đầu anh nên không khỏi phấp phỏng lo không nói một lời, cứ thế đóng cửa rụt rè hỏi “Hai người… không đánh nhau chứ?”Anh quay đầu nhìn cô, tay vẫn đặt trên nắm cửa, nghĩ thế nào lại kéo cánh cửa ra, hất cằm ra ngoài, giọng lạnh nhạt “Đi đi, xuống mà xem anh ta.”Hứa Thấm sởn gai ốc, vội vàng đóng cửa lại. Vừa quay người, thân thể Tống Diệm đã áp đến, ép chặt cô trên ván cửa. Cả người cô dán sát vào người anh, cô bị giam cầm ở giữa, hô hấp khó khăn. Ngước mắt lên, cô liền nhìn thấy đôi mắt đen hun hút đang nhìn mình chăm Thấm không dám chọc Tống Diệm nổi giận, nghĩ ngợi một lúc lại can đảm đưa tay lên sờ khuôn mặt anh. Ngón tay vừa mới chạm vào làn da, anh đã tóm lấy cổ tay cô, ấn chặt trên không kịp hô lên thì tay kia của anh đã kéo lấy quần cô, véo mạnh mông cô, khiến cô toàn thân tê dại, không khỏi khẽ rên một tiếng, chân cũng bất ngờ phải nhón lên, đầu hơi ngẩng cao.“Nhận nhầm người hả?” Anh kề sát vào tai cô, giọng nói âm trầm, “Em muốn chết phải không?”
Type Mặc Kỳ HànHứa Thấm ra khỏi thang máy sau cùng thấy Tiêu Diệc Kiêu cũng bước chậm hỏi “Nhìn gì vậy?”Tiêu Diệc Kiêu nghiêng đầu nói nhỏ “Em đang nghĩ đến Tống Diệm à?”Hứa Thấm lạnh nhạt “Anh ta thì có gì mà phải nghĩ chứ?”Tiêu Diệc Kiêu không biết đáp sao, chỉ đành cười xòa rồi dịu dàng vuốt tóc màu xoay vòng, mờ mờ ảo ảo. Trên màn hình tivi đang phát một bản nhạc xưa cũ với âm lượng cực nhỏ. Hai nữ phục vụ nửa ngồi nửa quỳ bên bàn, rót nước hầu Thấm đi vào phòng vệ sinh. Mạnh Yến Thần ngồi trên sô pha uống rượu. Tiêu Diệc Kiêu ngồi xuống bên cạnh, khẽ huých anh một nước của Mạnh Yến Thần sóng sánh “Gì?”Tiêu Diệc Kiêu hất cằm “Gần đây có quen cô nào không?”Mạnh Yến Thần lắc mắt Tiêu Diệc Kiêu nhìn thoáng anh, cười mờ ám “Thằng nhãi này, không phải cậu có bệnh khó nói đấy chứ?”Mạnh Yến Thần lạnh nhạt liếc nhìn anh ta “Hay là để tôi mang cậu ra thử xem nhé?”Tiêu Diệc Kiêu ghét bỏ ra mặt “Đi chết đi, ông đây không hứng thú với đàn ông.”Em gái phục vụ phòng cười trộm. Tiêu Diệc Kiêu tỏ vẻ tức giận “Cười cái gì mà cười?”Cô nàng biết thừa anh ta không giận thật, càng cười lớn hơn. Tiêu Diệc Kiêu bèn xoay mặt Mạnh Yến Thần qua “Anh hỏi hai em này, trông cậu ta có đẹp trai không?”Mạnh Yến Thần hất tay Tiêu Diệc Kiêu, quát nhỏ “Cút!”Hai cô em phục vụ mím môi cười, mặt đỏ Diệc Kiêu vẫn tiếp tục trêu đùa “Nào, cậu ta trông có đẹp trai không?”Hai cô nàng cùng gật Diệc Kiêu chơi không dừng được “Cậu ta đẹp trai hơn hay anh đẹp trai hơn?”Mạnh Yến Thần không nhịn nổi nữa “Cậu rảnh quá hả?”Có cô nàng liều lĩnh, hất cằm về phía Mạnh Yến Thần “Anh ấy!”Tiêu Diệc Kiêu thôi cười, nhìn đăm đăm vào cô gái kia, một giây sau, khóe môi nhếch lên “Tối nay, em không có tiền boa rồi.”Cô nàng không có tiền boa bị anh ta trêu trọc khiến trong lòng nhộn nhạo. Tiêu Diệc Kiêu không tiếp tục làm khó nữa, bỏ một múi cam vào miệng, chợt nói “Ngày ấy, Tiểu Thấm đã nói với tôi một câu.”Mạnh Yến Thần nhìn Diệc Kiêu thôi cười “Em ấy nói, mẹ cậu từng nói với em ấy rằng Trong cuộc đời mỗi người, thứ không thể chiếm được nhất càng là thứ khát khao nhất, nhưng đến lúc đạt được sẽ nhanh chóng nhàm chán rồi vứt bỏ.”Mạnh Yến Thần nhìn anh ta chằm Diệc Kiêu trầm ngâm “Đời người dài đằng đẵng, có thể vui vẻ hưởng thụ những thứ trong tầm tay mình đã là có phúc lắm rồi. Nếu vứt bỏ thứ đã có chỉ để theo đuổi thứ mình mong muốn thì thật không đáng chút nào cả.”Đang nói thì thấy Hứa Thấm ra khỏi phòng vệ sinh, Mạnh Yến Thần liền rời mắt, cúi đầu nhấm nháp ly nàng hầu rượu hỏi “Anh Diệc, anh cũng có thứ muốn mà không được à?”Tiêu Diệc Kiêu quay lại trạng thái cợt nhả, cười rộ lên “Anh muốn em nhưng không được đấy còn gì.”Cô nàng không chống cự nổi sự trêu trọc này, cười bẽn lẽn, mặt đỏ như màu rượu trong thoại Tiêu Diệc Kiêu bỗng rung lên. Mạnh Yến Thần nhìn sang “Đi xuống đi. Khi nãy cậu xuống tầng vì có việc khác, đúng không?”Tiêu Diệc Kiêu không giấu được “Phía đối tác có mấy lãnh đạo đang dùng bữa ở nhà hàng bên cạnh, tôi cũng vừa mới biết, muốn mời họ qua cậu lạc bộ uống rượu, nhưng mà...”Mạnh Yến Thần “Hết phòng?”Tiêu Diệc Kiêu “Xúi quẩy vậy đó.”Mạnh Yến Thần “Gọi đến ngồi cùng đi, không sao.”Hứa Thấm ngồi xuống “Em cũng không sao đâu.”Tiêu Diệc Kiêu nở nụ cười “Được.”Năm, sáu người đàn ông mặc vest thẳng thớm vừa ngồi xuống thì quản lý A Lộ đã dẫn theo hai mươi mấy tiếp viên nữ đến, đứng xếp hàng dài. Mấy cô gái dáng người cao ráo, chiếc váy nhỏ nhắn để lộ bờ vai nõn nà và đôi chân dài miên man, đủ kiểu từ tóc vàng, mắt xanh, da trắng đến tóc xoăn, mắt to, da vị khách này dĩ nhiên là lần đầu tiên đến nơi trụy lạc, không dám buông thả, bèn lịch sự từ Diệc Kiêu hỏi “Không thích à?”Sau đó, anh ta khoát tay, dàn người đẹp nối đuôi nhau đi ra, một dàn khác lại nối gót đi vào. Đổi liền mấy lượt, tiếp viên nữ trong Vịnh Lưu đều bị gọi ra bằng hết. Tiêu Diệc Kiêu bèn dứt khoát để mấy cô không được khách chọn đứng đấy chờ. Dù sao người lúng túng cũng đâu phải anh Thấm cầm dĩa xiên hoa quả lên ăn, mặc kệ đám người kia. Mấy vị khách thấy cũng khó từ chối, đành mỗi người gọi một cô ngồi xuống phục Lộ xua tay ra hiệu mấy người còn lại đi ra ngoài rồi khoác vai Tiêu Diệc Kiêu “Anh Diệc, anh không gọi em nào đến tâm sự à?”Tiêu Diệc Kiêu chỉ Hứa Thấm “Làm sao dám, bạn gái anh đang ngồi đây này.”Hứa Thấm bị mang ra làm bia đỡ đạn vẫn vờ như không nghe năm trước, A Lộ chỉ là tiếp viên hầu rượu, bây giờ đã lên chức quản lý rồi. Cô ta lại rất thân với họ, biết Tiêu Diệc Kiêu chỉ nói đùa nê hai tay không hề rời cổ anh ta “Chị Thấm vẫn xinh đẹp như vậy, không biết hơn đám tiếp viên bọn em bao nhiêu lần nữa kìa.”Tiêu Diệc Kiêu chợt biến sắc mặt “So sánh thế à?”Hứa Thấm bên này không buồn đoái hoài, không lên tiếng đính chính cũng chẳng liếc nhìn cô ta lấy một Lộ nhận thấy không ổn, vội đổi lời “Ôi, đúng là làm sao có thể so sánh được, khí chất khác nhau, không thể so...”Tiêu Diệc Kiêu xua tay “Thôi lượn đi!”A Lộ vâng vâng dạ dạ, đứng dậy rời đi, lát sau chắc muốn lập công chuộc tội, lại dẫn theo hai người đẹp bước vào, giới thiệu rằng hai người này là tiếp viên mới, vì có Tiêu Diệc Kiêu nên dù hôm nay là ngày nghỉ của họ nhưng vẫn điều là dáng vẻ trông khá thanh tú, mùi son phấn cũng không Diệc Kiêu quay đầu lại nhìn Mạnh Yến Thần, rất hào phóng “Cậu chọn trước đi, em còn lại ngồi với tôi.”Mạnh Yến Thần lạnh nhạt “Không hứng thú.”Anh vừa dứt lời, cô gái mặc váy ngắn màu trắng cho là thật, bèn quay người định đi ra mắt Tiêu Diệc Kiêu thoáng lạnh lẽo, quát “Thái độ gì thế? Đứng lại cho tôi.”Cô gái kia quay người, ánh mắt đúng lúc giao với Hứa Thấm, Hứa Thấm vẫn mang vẻ mặt hờ hững ngàn năm không Diệc Kiêu mắng tiếp “Cái thói này ở đâu ra vậy?”A Lộ cười giả lả làm lành “Chết thật, con bé này, thật không có quy củ gì cả.”Cô gái kia không lên tiếng giải thích, cũng không tỏ vẻ biết lỗi, mặt mày vẫn lạnh tanh. Dáng vẻ thờ ơ này trông có phần giống với Hứa thế nào, Mạnh Yến Thần liền chỉ cô ta “Chọn cô ta đi.”Cô ta nghe vậy thì đi đến ngồi luôn vào giữa Mạnh Yến Thần và Hứa Thấm. Lúc này, bên phía mấy cô tiếp viên bị thờ ơ khi nãy, bầu không khí bắt đầu rôm rả, bên Mạnh Yến Thần và Tiêu Diệc Kiêu lại có vẻ bức bí vì có người coi người ta tựa như không khí. Tính ra, Tiêu Diệc Kiêu thỉnh thoảng còn hỏi han được vài câu có lệ, chứ Mạnh Yến Thần thì một mực im như gái váy trắng ngồi bên cạnh Mạnh Yến Thần cứ thế uống rượu một mình, ngược lại trông có vẻ khá tự Yến Thần chợt hỏi “Có đi không?”Cô ta thẳng thắn đáp “Tôi không đi khách.”Mạnh Yến Thần quay đầu, ánh mắt ẩn chứa vẻ kinh ngạc nhưng chỉ trong thoáng chốc. Anh liếc nhìn Hứa Thấm, cô đang ăn nho, không nghe thấy cuộc nói chuyện bên này. Cô gái áo trắng như bừng tỉnh, mím môi uống rượu, không nói gì nữa, lát sau rót rượu vào ly cho Yến Thần hỏi “Tên gì?”“Diệp Tử.”“Quê ở đâu?”Diệp Tử trả lời một địa danh nào đó không nổi tiếng cho Yến Thần gật đầu “Chỗ đó cũng được.”“Anh từng đến đấy rồi à?” Diệp Tử có chút ngạc nhiên.“Đi công tác.” Mạnh Yến Thần đáp ngắn Thấm rút khăn giấy lau tay rồi nhanh chóng đứng Diệc Kiêu giật mình “Đi đâu thế?”Hứa Thấm chào tạm biệt “Em phải trực đêm, đi trước đây.”Mạnh Yến Thần vội nói “Để anh đưa em đi.”Hứa Thấm lắc đầu từ chối. “Không cần, đi tàu điện ngầm cũng nhanh thôi.”Mạnh Yến Thần không nói không rằng, với tay cầm lấy chùm chìa khóa, đứng dậy đi ra ngoài. Hứa Thấm liếc nhìn anh rồi cũng đi Diệc Kiêu dõi mắt nhìn bóng lưng hai người, không biết có phải anh cảm nhận sai hay không, nhưng dường như Mạnh Yến Thần ngày càng ít nói.***Vì là cuối tuần nên đến tận đêm khuya, xe cộ vẫn tấp nập mọi nẻo đường. Lúc dừng đèn đỏ, Mạnh Yến Thần quay sang nhìn Hứa Thấm. Cô đang ngắm ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt thanh khiết lành lạnh như sương.“Anh nhìn gì thế?” Cô vẫn không quay sang, chỉ hỏi một tay Mạnh Yến Thần gõ nhẹ lên vô lăng “Hôm nay, mẹ nói với anh một chuyện.”“Chuyện gì thế?” Giọng Hứa Thấm nhàn nhạt.“Không có gì quan trọng cả, chỉ bảo anh hỏi em một câu.” Anh không quay sang phía Hứa Thấm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía Thấm chờ trong giây lát, thấy anh không nói tiếp liền quay đầu nhìn sang “Hỏi gì?”“Em muốn kết hôn chưa?” Giọng Mạnh Yến Thần đều đều, không nhận rõ cảm Thấm lại quay đi, thái độ ráo hoảnh “Chưa muốn. Em cũng không nghĩ đến chuyện ấy.”Mạnh Yến Thần chần chừ một lúc rồi cân nhắc hỏi “Vậy em muốn qua lại với kiểu đàn ông như thế nào?”“Cứ để mẹ sắp xếp đi.”“Vẫn y như hồi bé. Em không hứng thú với cái gì hết à?”Hứa Thấm nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa xe, không nói một sắp đến bệnh viên, Mạnh Yến Thần chợt hỏi “Em nói chuyện với Tống Diệm rồi à?”“Chưa hề.”Mạnh Yến Thần quay sang nhìn cô, cố bắt lấy một ý niệm nào đó.“Em bắt chuyện với anh ta, nhưng anh ta phớt lờ em... Không sao, thật ra bọn em chẳng có gì để nói hết.”Mạnh Yến Thần dè dặt nhìn gương mặt không một chút biểu cảm dư thừa của cô.“Thấm Thấm?”“Hả?”“Năm ấy, lúc em ra nước ngoài, mẹ đã nói gì với em thế?”“Mẹ hỏi em cần Tống Diệm hay cần tiền.” Hứa Thấm nhìn Mạnh Yến Thần, nói thẳng thừng “Dĩ nhiên em cần tiền rồi.”Mạnh Yến Thần nhìn cô đăm đăm trong chốc lát, ánh mắt bỗng trở nên phức Thấm dẩu môi chỉ phía trước “Đèn xanh rồi kìa, đi thôi.”***Hứa Thấm hỗ trợ Chủ nhiệm Cao Lương hoàn thành một ca mổ tim. Đối phương là một người đàn ông trung niên, ban đêm đột ngột phát bệnh. Sau bao công sức cứu sống bệnh nhân, cô ra khỏi phòng lại bắt gặp cảnh tượng hai người đàn bà đánh nhau. Hóa ra người đưa bệnh nhân đến là tình nhân của ông ta, bây giờ bị bà vợ bắt được, không thể tránh khỏi một màn náo loạn, cào cấu lẫn nhau. Không ít y tá phải xúm lại khuyên Thấm thản nhiên đi vòng qua đám người cãi vã loạn xạ ấy, rời khỏi hành lang. Trở về văn phòng, cô được trải qua nửa tiếng trong yên bình. Thông thường, lúc sắp giao ca là thời điểm luôn xảy ra nhiều chuyện bất ngờ nhất. Nhiều lần Hứa Thấm sắp tan ca rồi nhưng đành phải quay lại mổ cấp cứu. Thường xuyên như vậy nên không thể tránh khỏi việc tăng ca vô thời giờ đổi ca chừng mười phút, có một cô gái bị mèo hoang cào vào cổ đến khám. Hứa Thấm đang xử lý vết thương cho cô ta thì bên ngoài rộn lên tiếng bước chân vội vàng và tiếng khóc thét, ngay sau đó là tiếng hỏi thăm “Bị thương ở tay thì gặp bác sĩ nào vậy?”Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Một cặp vợ chồng kéo theo đứa bé trai hơn mười tuổi đang gào khóc xông thẳng vào phòng khám, cất giọng oang oang “Bác sĩ, con trai tôi bị bỏng.”Hứa Thấm ngước mắt nhìn, thấy vết thương không hề nghiêm trọng trên cánh tay đứa bé, liền dời mắt “Đến phòng khám đăng ký đi.”Người mẹ vội hô lên “Thằng bé đau lắm rồi, phải xếp hàng ở phòng khám thì biết đến khi nào? Bên ngoài cũng đâu có người, cô là bác sĩ thì sắp xếp khám luôn cho con trai tôi đi.”Tiếng thằng bé khóc lóc bù lu bù loa làm ầm ĩ khắp căn phòng. Đúng là bên ngoài không có bệnh nhân nào cần cấp cứu, Hứa Thấm nói “Đi ra ngoài xếp hàng đi.”Người mẹ vẫn bất mãn “Nhưng mà...”Hứa Thấm ngẩng đầu “Ở đây còn có bệnh nhân.”Hai vợ chồng bèn kéo thằng bé lại gần, trừng mắt nhìn Hứa Thấm, như thể làm vậy sẽ tạo áp lực cho cô, ép cô phải nhanh chóng đuổi bệnh nhân kia đi Thấm vẫn cất giọng nhàn nhạt “Phiền anh chị ra ngoài để bảo vệ sự riêng tư cho bệnh nhân này.”Người mẹ miễn cưỡng kéo đứa trẻ ra đến gần cửa nhưng vẫn không ra khỏi phòng Thấm không so đo với họ, cô kê đơn thuốc, đưa cho cô gái kia “Đến khu phát thuốc nhận thuốc, rồi đến khoa tiêm chủng tiêm. Còn nữa, sau này bị chó mèo cào thì đến trung tâm y tế dự phòng, đừng đến bệnh viện đa khoa.”“Cảm ơn bác sĩ.” Cô gái cầm đơn thuốc rời vợ chồng kia nghe thấy lập tức kéo thằng bé tới ngồi xuống ghế “Bác sĩ, cô xem đi, nó bị bỏng nước sôi, tay rộp hết...”Lời còn chưa dứt, có hai người đàn ông toàn thân đen nhẻm lao vào “Bác sĩ!”Một người đàn ông tay áo bị cháy xém, vải vóc và da thịt dính vào nhau đỏ lòm, trông vô cùng thê thảm. Nhà kia thấy người họ bẩn thỉu liền tránh sang một Thấm thấy hai người này nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Lúc quay người tìm cái kéo, cô bỗng nhớ ra từng gặp hai gương mặt này ở phố Ngũ Phương hôm xảy ra hỏa hoạn. Cô nhìn đứa bé bị bỏng đứng bên bàn, nhanh chóng kê một toa thuốc rồi đưa cho bố mẹ đứa bé “Đến khu phát thuốc nhận thuốc, bôi ba ngày là đỡ.”Nói xong, cô quay sang phía y tá ra lệnh “Tiểu Nam đâu rồi, gọi cô ấy đến, chuẩn bị xử lý vết thương.”Người bố thấy thế, trừng mắt đầy khó tin “Bác sĩ, cô còn chưa xem qua vết thương của con tôi nữa đấy!”Hứa Thấm quay đầu, bỏ lại một câu “Anh chị cứ lấy thuốc theo toa là được”, nói xong định bước đàn ông nổi giận, giật ngược Hứa Thấm lại, khiến cô lảo đảo suýt ngã.“Cô đã khám cho con tôi chưa? Nhìn còn không đến mười giây nữa. Cô còn chưa khám kỹ đã kê đơn bậy bạ thế hả? Cô đã hỏi chúng tôi tình trạng ra sao chưa mà dám kê thuốc?”Hứa Thấm đáp gọn “Muốn nói chuyện với bác sĩ thì đến xếp hàng bên khu vực khám bệnh đi.” Rồi quay đầu lại, dặn dò “Tiểu Bắc, mang bệnh nhân này đến phòng kế bên, chuẩn bị xử lý vết thương.”Hứa Thấm nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại túm lấy áo blouse của cô, thô bạo kéo lại “Hôm nay, cô mà không khám kỹ cho con tôi, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”Hứa Thấm quát “Anh buông ra!”“Không buông thì sao?” Người đàn ông lôi điện thoại di động ra, nhắm ngay mặt cô. “Bệnh viện cao cấp nhất thành phố lại có loại bác sĩ thế này à? Tôi sẽ quay lại, quăng lên mạng cho người ta xem.”Hứa Thấm giơ một tay lên, hất bay chiếc điện thoại của gã xuống đất.“Mẹ nó, mày...” Gã giơ tay định tát Hứa tá thét lên “Anh làm gì vậy?”Hứa Thấm ra sức vùng vẫy, nhưng cô không đủ sức, trốn không được, chỉ đành trơ mắt nhìn cái tát của gã giáng xuống. Đáy mắt cô dù nghiêm nghị lạnh lùng cũng không thể trấn áp được gã cái táp kia chưa kịp đáp xuống, một bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đã chắn phía trước cô.
Ngôn Tình Nguồn NXB Thanh Niên; Dịch giả Hàn Vũ Phi; Type Thùy Miên, 780,833 Hoàn Thành 212714 11/09/2021 waka Đánh giá từ 106 lượt Có một câu nói được nhắc đến trong Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - một câu chuyện ngôn tình hiện đại của tác giả Cửu Nguyệt Hi rằng "Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm."Cô hy vọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch trong cô "Tôi có thể bước vào không?". Khi đó, cô sẽ mở cửa cho anh "Vậy sau này anh không được bước ra đâu nhé!".Anh nói "Được. Sủng lâu sẽ thành hôn"Thế là họ bên nhau mãi vốn là đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi ấy cô không hiểu rõ được lòng mình, nhẫn tâm xua đuổi anh, còn im hơi lặng tiếng cõng theo tòa thành của mình chạy trốn suốt mười năm. Có điều, sau này cô chợt phát hiện, tòa thành trong lòng từ đó cũng không mở cửa thêm lần nào ải kia phải dùng mười năm đánh đổi, chỉ chờ người ban đầu lặn lội vượt đường xa, không màng sương gió đuổi theo bước vào. Kết thúc truyện mới liệu sẽ có hậu, mời bạn đón đọc.
Vừa đọc lại Một toà thành chờ anh của Cửu Nguyệt Hi, đến nay đã là lần thứ 3 nhưng vẫn vô cùng cảm động. Đây có lẽ là một trong số ít những tác phẩm của Cửu Nguyệt Hi khiến mình cảm thấy cực kỳ mãn nguyện sau khi gấp sách lại. Một kết thúc viên mãn khiến mình không cầm được nước mắt. Lính cứu hoả – Bác sĩ Chưa nói đến nội dung, chỉ xét trên phương diện nghề nghiệp hai nhân vật chính, một lính cứu hoả, một bác sĩ khoa ngoại thì cũng đủ hút mình ngay từ đầu đọc lướt qua văn án. Hai loại công việc này gian khổ không nói, cái đáng nói là nó liên quan mật thiết đến mạng người, thế nên đáng ngưỡng mộ, đáng trân quý. Vào truyện rồi mới thấy, tình yêu chỉ là một khía cạnh, những mảnh ghép khác của cuộc sống như cơm áo gạo tiền, sự nghiệp, gia đình được miêu tả vô cùng chân thực và tỉ mỉ. Mối tình của họ cứ vậy đặt trên cái nền của hiện thực tàn khốc, 5 lần bảy lượt bị ngược, độc giả chỉ biết ngậm ngụi chấm nước mắt. Tuy vậy, mình thích cách Cửu Nguyệt Hi xây dựng hình tượng hai nhân vật chính ở bộ này. Không cầu kì hoa mỹ, đối thoại dung dị nhưng vẫn thấm đẫm tình người. Tống Diệm không phải kiểu chủ nam hoàn hảo nhưng càng đọc càng có hảo cảm. Hứa Thấm ban đầu khiến mình thấy vừa thương vừa giận, sau cùng lại vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ cô. Nói về Tống Diệm Ban đầu mình cảm giác thanh niên này mặc dù rất nghĩa khí nhưng khá đầu gấu và vô học. Đọc về sau mới thấy anh ta là người đàn ông rất quyến rũ, có mị lực, cực kì men. Trong công việc là một Trung đội trưởng quyết đoán, luôn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ đồng đội. Trong cuộc sống điển hình là kiểu EQ cao, biết tiến biết lùi, nghĩ trước nghĩ sau. Trong tình yêu thì cố chấp và kiên cường, lặng thầm hy sinh để vun vén cho cuộc sống sau này. Sau 10 năm gặp lại, rõ ràng anh còn yêu Hứa Thấm rất nhiều nhưng vẫn một mực đẩy cô ra. Anh biết, cho dù tiếp nhận cô thì khúc mắc giữa Hứa Thấm và gia đình vẫn ở đó, chuyện của họ rồi sẽ chẳng đi đâu về đâu. Bởi lúc này, Hứa Thấm không hề có dũng khí để thật sự bắt đầu lại, cô tiến về phía anh chẳng qua xuất phát từ bản năng mà thôi. Mình còn nhớ đoạn Hứa Thấm uống say và đến Tứ hợp viện của anh làm ầm lên, cô nói cô không giỏi giao thiệp, không làm được luật sư hay kinh doanh, chỉ có thể làm bác sĩ, vì ngành này chỉ cần chuyên tâm vào nghiệp vụ là được. Cô nỗ lực để có thể làm chủ cuộc đời mình, mong mỏi về tương lai của cả hai nhưng tại sao anh vẫn đứng im? Có phải anh không còn yêu cô? Dù khi đó Tống Diệm quay lưng, mình vẫn có thể tưởng tượng cảnh người đàn ông cao lớn đó, lặng lẽ kìm nén những giọt nước mắt, khống chế bản thân không quay lại đi về phía cô. Anh cảm thấy có lỗi vì năm xưa lực bất tòng tâm, không thể mang đến những điều hạnh phúc nhất cho người con gái anh yêu. Tống Diệm hẳn đã rất day dứt khi phải đặt bản thân và Hứa Thấm lên cán cân của tình yêu và mưu sinh, bên nào nặng hơn bên nào. Sau này Hứa Thấm mới biết, mẹ nuôi của cô, người cô luôn dè dặt và nghe lời, thậm chí vứt bỏ cả tình yêu thuở thiếu thời với Mạnh Yến Thần và chia tay Tống Diệm để sang Mỹ du học, mới là người hại anh thân bại danh liệt. Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông, đầu tiên là sĩ diện, thứ hai là sự nghiệp, cuối cùng mới tới tình yêu. Tống Diệm bị người nhà cô hãm hại đến trắng tay. Vậy mà anh vẫn lặng im nhẫn nhịn, không ngừng cố gắng để nhanh chóng lập được chiến công, trở nên xứng đôi với cô. Anh dành dụm tiết kiệm tiền, trả nợ, mua nhà, tích góp cho cuộc sống của cả hai sau này. Mình nhớ Lục Tiệp, người đồng đội trong nhóm lính đặc chủng đã nói “Thằng nhóc này khi đó nhìn thấy ảnh của em là như phát điên. Mọi người còn gọi nó là Thập Tam Lang liều mạng. Năm đó cứ tưởng nó chết rồi.” Khi Hứa Thấm còn do dự không biết có nên ở bên anh không, anh đã hoạch định và dự tính tất thảy cho tương lai. Mà công việc của người lính cứu hoả chung quy thật quá gian khổ. Mỗi lần làm nhiệm vụ như thể đặt cược với tính mạng bản thân, biết có thể hy sinh nhưng vẫn như thiêu thân nhảy vào, một phần vì chức trách, một phần vì đồng đội, một phần vì tương lai. Tống Diệm từng nói rằng “Làm việc lâu như vậy rồi, anh không còn để tâm đến việc thích hay không nữa, mà chỉ nghĩ đây là chức trách của bản thân, đã làm thì phải làm cho tốt.” Thực sự rất khâm phục khí khái của người đàn ông này. Nói về Hứa Thấm Ấn tượng của mình với Hứa Thấm ở phần đầu truyện là một nữ chính do dự, khá rụt rè và hèn mọn trong tình yêu. Cô sợ hãi bản thân sẽ đánh mất gia đình cưu mang mình. Cô không dám đối mặt với hiện thực, không dám làm trái lời gia đình, mà cũng chẳng dám quay về bên Tống Diệm. Mình thật sự không có hảo cảm với nhân vật này. Cô lúc nào cũng nói một đằng, làm một nẻo. Nhưng cũng chính vì thế mà mình thấy truyện thực. Sở dĩ Hứa Thấm luôn do dự, dè dặt trong tình cảm là vì ngay từ nhỏ cô trưởng thành trong một gia đình tuy giàu có nhưng không hề hạnh phúc. Mẹ ruột cô tự tay đốt nhà, thiêu chết cả gia đình. Cô được cứu nhưng phải sống trong cô nhi viện, đến năm 10 tuổi mới được gia đình họ Mạnh đón về Đế Thành. Nhưng cô sống trong căn nhà đó cũng chẳng vui vẻ gì, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Sợ bị bỏ rơi, bị mẹ Phó ghét bỏ. Nếu gia đình họ Mạnh không thu nhận cô thì cô sẽ không còn ai nữa. Chỉ có khi ở bên Tống Diệm, cô mới trở nên hoạt bát vui vẻ, bao uất ức dồn nén bấy lâu cứ vậy mà phát tiết. Chính bóng lưng gầy gò và yếu đuối của cô đã khiến Tống Diệm bất giác mềm lòng, không tự chủ được mà muốn bảo vệ và che chở cho cô. Phần đầu truyện, Hứa Thấm được miêu tả như một cái xác không hồn, sống như để tồn tại, mọi cảm xúc dường như đã chai lì. Cô kìm nén bản thân, từ ánh mắt, cử chỉ đến lời nói đều mang vẻ bải hoải, mỏi mệt, dường như nỗi bi thương trong cô đã lên đến cùng cực. Gặp lại Tống Diệm, nhân vật này mới trở nên sống động hơn, dù chỉ là những cảm xúc tiêu cực nhớ mong, tiếc nuối, hổ thẹn và uất ức. Người nhà họ Mạnh đối đãi với Hứa Thấm tốt thì tốt thật, nhưng họ chỉ coi cô như một công cụ trong cuộc hôn nhân chính trị nhằm trải đường cho Mạnh Yến Thần. Giống như lời Tống Diệm nói với Mạnh Yến Thần ở dưới sân nhà cô “Các người ép cô ấy ra nông nỗi này. Cô ấy uống thuốc ngủ và thuốc chống trầm cảm. Nếu tình trạng này còn tiếp tục, tôi không biết đến lúc nào cô ấy sẽ nhảy từ trên kia xuống mất.” Càng đọc, sẽ càng thấy Hứa Thấm rất đáng thương. Bác sĩ Hứa mặc dù khá lạnh lùng nhưng thi thoảng cũng có những phát ngôn khiến người ta giật mình và buồn cười. Cô cho rằng “Y học cũng chỉ là một ngành khoa học. Bác sĩ chỉ cần làm đúng nghĩa vụ và chức trách của mình là được, bởi vì họ cũng là người bình thường, không phải chúa cứu thế.” !!! Trận động đất ở Vạn Hương Mình nghĩ bắt đầu từ đoạn này về sau, truyện mới thực sự hay. Lý do mà mình tách ra hẳn một phần để nói là bởi có rất nhiều tình tiết trong đoạn này vô cùng cảm động. Khi Vạn Hương xảy ra động đất, lính cứu hoả và bác sĩ đều phải xông ra tuyến đầu. Nghề nghiệp của họ đều đặt cược với sinh mệnh tính mạng con người, thân mang trọng trách, nên dù lo lắng cho đối phương, họ đều buộc mình phải chuyên tâm cho công việc. Mối liên hệ giữa Tống Diệm và Hứa Thấm khiến mình bất giác nhớ tới trận động đất trong Hậu duệ mặt trời, khoảnh khắc anh lính Yoo Si Jin và bác sĩ Kang Mo Yeon lướt qua nhau, ánh mắt nhìn nhau như thể muốn nói bao điều nhưng phải kìm nén. Đặc biệt là cảnh Si Jin thắt dây giày cho bác sĩ Kang, huhu, cảm giác y hệt Tống Diệm và Hứa Thấm lúc này dù chia tay nhưng không kìm được mà quan tâm đến người kia. Khi thấy anh bác sĩ nức nở vì tay có thể sẽ bị phế, Tống Diệm đã nói “Đừng khóc, cậu còn trẻ như vậy, sau này vẫn có thể bắt đầu lại”. Không ngờ lúc Hứa Thấm cấp cứu cho anh ta, cô cũng nói câu y chang vậy. Tình tiết mà Hứa Thấm và Tống Diệm cùng nhau cứu đứa trẻ còn sống trong bụng người mẹ đã chết cũng rất xúc động. Cảm giác như thể, trong khung cảnh hoang tàn của thảm hoạ, người chết vô số kể nhưng bọn họ lại cứu được thêm một sinh linh nhỏ bé. Bố của đứa trẻ cũng là một người lính, đang làm nhiệm vụ ở nơi khác, không thể về nhà cứu vợ con. Khi đó mình đã nghĩ, trong nghịch cảnh như vậy mà họ vẫn bao dung và hỗ trợ nhau. Điều này còn lớn lao hơn rất nhiều so với chuyện nam nữ thường tình. Cảm động nhất là cảnh Tống Diệm vì cứu người mà bị thanh ngang đè lên ngực, thân mình bị vùi sau khói bụi, chỉ có bàn tay cong cong lòi ra. Hứa Thấm thấy vậy mới tới nắm lấy tay anh, nhưng chưa kịp nhìn mặt nhau thì anh đã bị khiêng đi. Sau đó cô cũng tất bật vào phòng phẫu thuật cứu người. May mà thanh niên vẫn còn sống, thật sự làm mình thót cả tim khi đọc đoạn này. Trận động đất Vạn Hương được coi là cao trào của truyện, bởi chính nhờ nó mà Tống Diệm và Hứa Thấm mới nhìn rõ tình cảm của bản thân dành cho đối phương. Hứa Thấm từ đó mới có đủ dũng khí để bỏ qua tất cả trở ngại mà ở bên anh. Tống Diệm cũng bất chấp tương lai mà theo đuổi Hứa Thấm. Tình yêu của Tống Diệm và Hứa Thấm phải nói là thực tế đến tàn nhẫn. Trải qua rất nhiều gian truân, máu, và nước mắt, thậm chí 10 năm xa cách dài đằng đẵng, cuối cùng họ cũng về bên nhau. Sở dĩ Tống Diệm và Hứa Thấm có thể ở bên nhau là bởi họ quá xứng đôi và phù hợp. Dù ai rời xa ai, cuộc đời mỗi người đều sẽ không toàn vẹn. Trước sự ăn ý và trọn vẹn như vậy, những thứ khác dường như đã không còn ý nghĩa gì nữa. Có một chi tiết mà mình rất thích, đó là Tống Diệm luôn hy vọng Hứa Thấm có thể thoải mái bộc lộ bản thân, không cần phải đè nén như trước kia nữa. Lời Tống Diệm nói, nó đúng không chỉ trong tình yêu mà còn trong cuộc sống, bởi chỉ những người yêu thương mới để tâm bạn có bị ấm ức trong lòng không thôi. Nếu như Hứa Thấm coi Tống Diệm là mục đích sống, thì Tống Diệm lại coi Hứa Thấm như lý do sống. Khoảnh khắc bị ngã trên trên tầng thượng, mình còn nhớ Tống Diệm đã nói, cảm giác nếu bản thân thật sự rơi xuống thì Hứa Thấm sẽ không thiết sống nữa, cô sẽ nhảy xuống theo anh mất. Tối đó khi anh đón cô, Hứa Thấm cũng nói rằng, nếu như anh hy sinh vì nhiệm vụ thì cô sẽ đi theo anh, bằng cách này hay cách kia. Cũng như khi Tống Diệm đứng trước ngưỡng cánh cửa thăng chức khép lại, cho dù Hứa Thấm tự thấy mình ích kỷ, hèn yếu, nhưng cuối cùng lại không hề kinh hoảng, không hề rối rắm, không còn rơi vào cảnh sợ hãi trước tương lai mịt mờ nữa mà đã toàn tâm toàn ý ủng hộ Tống Diệm làm những việc anh muốn làm. Khoảnh khắc đó, đối với cô, vỗ về đau khổ và áy náy trong nội tâm Tống Diệm quan trọng hơn là cơm áo gạo tiền rất nhiều. Tình cảm gia đình Gia đình của Tống Diệm mặc dù không giàu có nhưng người thân của anh, cậu mợ và cô em Địch Miểu đối xử với anh rất tốt. Thế nên con người Tống Diệm mới có thể hào sảng và ấm áp đến như vậy. Trong khi nhà họ Mạnh, nơi nuôi nấng Hứa Thấm, dù vật chất đủ đầy nhưng cách giáo dục về lối sống và đối nhân xử thế có vấn đề. Mạnh Yến Thân và Hứa Thấm đều sống như những con rối, bị gò bó và ép đến gần như phát điên. Lần đầu đọc mình cũng không để ý những điều này lắm, nhưng giờ mới nhận ra Gia đình quả thực rất quan trọng. Nó có sức ảnh hưởng không nhỏ đến việc hình thành nhân cách và lối sống của một con người. Một đứa trẻ trưởng thành như thế nào, thái độ của nó với cuộc sống ra sao có phần không nhỏ do chính những người thân bên cạnh mà ra. Lời kết Tác phẩm này với mình mà nói không chỉ dừng lại ở một quyển tiểu thuyết tình yêu, mà hơn thế là một lát cắt của cuộc sống, một câu chuyện thấm đẫm chất nhân văn và dư vị cuộc đời. Có lẽ lúc rỗi mình sẽ đọc lại vài lần nữa, bởi mỗi lần đọc mình đều phát hiện ra nhiều hơn những ý nghĩa sâu sắc đằng sau nó. Góc nhỏ của Annie là blog phi lợi nhuận, miễn phí cho tất cả bạn đọc và không chạy quảng cáo. Sự ủng hộ của bạn là điều không thể thiếu giúp blog tiếp tục tồn tại và phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Bạn có thể ủng hộ cho blog tại ĐÂY nhé! ^^
một tòa thành đang chờ anh full