Chương 1: Khu Vui Chơi. Tại khu vui chơi đông người nhộn nhịp kia, có một người đàn ông tuổi đã ba mươi nhưng lại mang một vẻ đẹp lạ thường. Gương mặt tuấn mỹ như một bức tượng điêu khắc do trời sinh đã ban cho, từng đường nét trên gương mặt ấy không thể nào
Nhạc Tiktok Chill ♬ Mệt Chưa, Anh Về Đây - Thương Quá Xá - Hết Sảy Miền Tây | Nhạc Đám Cưới 2022#metchuaanhveday #thuongquaxa #hetsaymientay Đăng ký nghe n
Bài tập 4. Hành vi nào sau đây vi phạm quy định của Hiến pháp về kinh tế. (Khoanh tròn chữ cái trước câu em lựa chọn) A. Công ty tư nhân của anh M luôn bình đẳng với các công ty khác trước pháp luật. B. Doanh nghiệp tư nhân của ông T luôn cạnh tranh không lành mạnh về thương hiệu sữa với Công ty F. C. Công ty cổ
Thể loại: Ngôn Tình. Nguồn: Noveltoon. Trạng thái: Full. Đánh giá: 7.8/10 từ 4 lượt. Giới thiệu. Thẩm Ninh tận mắt nhìn thấy người yêu mình cùng em gái đang làm chuyện đồi bại trong khách sạn, cô tức giận không kiềm được mà rời đi. Nhưng không ngờ, trong lúc vô ý, cô
Mới đây, bà xã Anh Tuấn đã đăng tải dòng trạng thái khiến dân mạng cười nghiêng ngả. Cụ thể, vợ nam diễn viên đã chia sẻ: “Sáng qua: Cãi nhau với chồng, thấy số khổ, lấy nhầm chồng. Chiều tối: Đi làm về chồng cho 10 triệu, lại còn dỗ dành, rủ đi ăn đủ thứ
Chương 7: Anh Trai Về Nước. « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Sáng sớm sau khi thức dậy, Tịch Mộ Thần tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhìn người phụ nữ cạnh bên đang say giấc ngủ mà làm anh nhớ đến việc đêm qua bản thân đã hăng say thỏa thích ăn sạch cô. Vì
P87L. Tịch tổng, Tịch Mộ Thần? Chủ tịch của tập đoàn Tịch thị ư? Cậu ta hiện đang ở đây? Nếu như theo lời nói của phó giám đốc Lục là đúng, vậy thì quá tốt rồi, ông ta luôn muốn gặp mặt người đàn ông này một lần, cũng như luôn ao ước rằng Phúc Lợi sẽ có ngày có thể cùng Tịch thị hợp tác Nếu như điều ước này được thực hiện như ông ta mong muốn, vậy thì Phúc Lợi sẽ như cá gặp được nước, Phúc Lợi chắc chắn sẽ dựa dẫm vào Tịch thị kiếm được thêm rất nhiều tiền, đến chừng đó ông ta lại tăng được thêm một bậc trong giới thượng lưu rồi Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, lão đàn ông đã không thể che giấu nỗi được sự hào hứng trong lòng, ông ta thật không thể mong chờ giây phút sắp sửa được gặp mặt vị Tịch tổng tài này rồi, trong lòng không tự khen ngợi bản thân có khí vận may, thật không ngờ ở đây ông ta lại có thể gặp được " con rùa vàng " Lão đàn ông quay sang cười xu nịnh với Lục Minh Hạo " À...vậy phó giám đốc Lục, Tịch tổng đã đến chưa ạ? " Lục Minh Hạo dường như không nghe thấy câu hỏi của lão ta, anh hiện đang đứng trước mặt Tịch Mộ Thần và cô, trên miệng bỗng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, đẹp trai đến chết người " Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân, hoan nghênh đã trở về thành phố A, xin lỗi vì sự chậm trễ này của tôi! " Tịch Mộ Thần vừa thấy Lục Minh Hạo liền bày ra bộ dạng ghét bỏ, anh đem chiếc vali cầm trên tay ném sang chỗ Lục Minh Hạo " Hừ, tiến độ làm việc quá kém, cuối tháng trừ lương! " Lục Minh Hạo vừa vặn chụp lấy chiếc vali, còn chưa kịp định hình lại mọi chuyện thì đã nghe đâu đây " thánh chỉ " vừa ban xuống, trong lòng tuy uất ức lẫn phận nộ nhưng ngoài mặt anh vẫn luôn giữ nụ cười tươi tắn như ban đầu Xem ra, lát nữa về nhà phải khẩn cầu Tiểu Tịch cứu giúp mới được, tiền lương cuối tháng còn bị trừ mất thì Lục thiếu ta đây lấy đâu sinh sống qua ngày chứ Lão đàn ông sững sốt tại chỗ với những việc vừa xảy ra trước mắt...cái gì? Phó giám đốc Lục đã gọi người phụ nữ và người đàn ông kia là...là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân ư? Tịch Mộ Thần và Tiêu Tiểu Tịch? Vậy mà hai người đó lại là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân Ban đầu còn tưởng họ là dân thường gì đó thôi, vậy mà sau khi nghe những người kia nói rằng trên người cô và anh đâu đâu cũng là hàng hiệu lên cả chục vạn mà ông ta vì danh dự của mình nên không thể cho mấy người ở đây biết sự thật rằng chính ông ta mới là người sai trước, chẳng những không thừa nhận lỗi mà ông ta còn đổ nó sang cho anh và cô, chưa hết, phần quá đáng và không biết sống chết hơn nữa chính là ông ta bảo Tịch Mộ Thần là kẻ lừa gạt tiền ông ta, to tiếng với cô và bảo cô là mang thai giả...không biết, nhưng chuyện trên Tịch tổng sẽ xử lý ông ta như thế nào? Những người ngoài cuộc, mọi người ai nấy đều bị bảo vệ an ninh lẫn vệ sĩ của anh ngăn chặn và xơi tán đi hết, dù vậy, số đông họ tụ tập cũng không ít nên khi đuổi đi được một ít rồi thì vẫn còn lại số người Khi nghe Lục Minh Hạo gọi cô và anh là Tịch tổng và Tịch tổng phu nhân, không chỉ có riêng lão đàn ông kia ngạc nhiên mà ngay cả bọn họ cũng ngạc nhiên không kém Thật không ngờ, người phụ nữ này và người đàn ông kia lại chính là Tịch Mộ Thần và Tiêu Tiểu Tịch, thân phận cao quý như thế vậy mà lại bị lão đàn ông kia bảo là kẻ lừa gạt, lần này thật sự là quá xui xẻo cho ông ta rồi " Tịch...Tịch tổng " Trên gương mặt người đàn ông mập ú không khỏi thấy lúng túng và xấu hổ, đáng chết, vậy mà người mình bảo là kẻ lừa gạt thì ra chính là Tịch tổng và phu nhân của cậu ta Tịch Mộ Thần nhìn người đàn ông bằng *bỉ thị, môi mỏng nhếch lên cười đầy lạnh lùng cùng sự chế giễu *Bỉ thị Cái nhìn khinh bỉ " Giám đốc Phúc Lợi, vừa nãy ông bảo tôi và vợ tôi như thế nào nhỉ? " Người đàn ông hoảng sợ trong lòng, trên trán bắt đầu lắp tắm mồ hôi hột " Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân, chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi a...tôi, tôi thật sự không có ý đó! " Lục Minh Hạo đứng bên cạnh, mắt phượng nâng lên cười đầy sự chế giễu " Vừa nãy từ xa tôi có nghe thấy giám đốc Phúc Lợi đây mắng người nào đó là kẻ lừa gạt, còn mắng rất to là đằng khác! " " Tôi...tôi, chỉ là hiểu lầm thôi phó tổng giám đốc Lục, thật ra... " " Thôi ngay cái kiểu nịnh bợ ngu ngốc đó của ông đi, đừng có ở đây giả vờ giả vịt làm ảnh hưởng tầm nhìn của tôi! " Lão ta kinh hãi khi nghe anh nói như thế, khỏi nói cũng đoán ra được rằng anh đang tức giận về chuyện ban nãy " Tịch tổng tôi thật sự không có ý đó, là do tôi có mắt không tròng, tôi...tôi không nên nói những lời lẽ đó, là tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi Tịch tổng, Tịch tổng phu nhân! " Lục Minh Hạo " Vậy ban đầu ông mới chính là người va vào Tịch tổng phu nhân trước? " " Đ...đúng, là tôi va vào cô ấy trước! " Lão ta nhắm mắt kiên định thú tội, người đắc tội lần này là đại nhân vật lớn, ông ta đừng mong đến việc có thể thoát khỏi chuyện này Lục Minh Hạo " Ban đầu chịu nhận tội và xin lỗi chẳng phải là đã không sao rồi sao? Bây giờ thì nhìn đi, gặp trúng đại tổng tài của chúng tôi! " Nghe Lục Minh Hạo nói, lão đàn ông càng thêm lo sợ hơn, ông ta khó khăn nuốt nước bọt, bây giờ có đi nịnh nọt cách mấy, Tịch tổng chắc gì đã bỏ qua, hơn nữa nói không chừng dùng cách đó sẽ càng khiến cho cậu ta chán ghét hơn Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, vừa nãy chuyện làm ầm lên như thế, xung quanh lại có thêm nhiều người vây quanh đã khiến cô càng khó chịu hơn, chân đứng nãy giờ cũng sắp mềm nhũn rồi, nếu như bây giờ chuyện còn chưa được giải quyết xong mà còn kéo dài thêm nữa tí nữa thì e rằng cô sẽ ngã vào lòng anh mất. Làm như thế chẳng phải sẽ khiến anh sinh thêm lo lắng cho cô ư? Tịch Mộ Thần rất chú trọng đến việc quan sát từng cảm xúc lẫn hành động dù nhỏ nhất trên người cô, vừa nhận thấy gương mặt nhỏ nhắn có chút biến đổi vì sự mệt mỏi, đôi chân lại đứng không vững buộc phải dựa vào anh làm điểm tựa đã khiến anh nhận thức ra điều gì " Bà xã " Tịch Mộ Thần khẽ gọi cô, theo lời anh gọi, cô vô thức ngẩn gương mặt đang dần yếu ớt lên nhìn anh " Sao thế? " Cô nhẹ giọng đáp " Em mệt rồi sao? " Giọng nói của Tịch Mộ Thần trầm thấp rất dễ nghe, trong giọng nói và dưới đáy mắt của anh không thể không có phần dịu dàng của sự yêu thương khi đối mặt với cô Mọi người ở đây lẫn lão đàn ông không khỏi không kinh ngạc khi nhìn thấy Tịch tổng tài quay ngoắt một trăm tám mươi độ khi quay sang Tịch phu nhân, vừa nãy rõ ràng anh rất đáng sợ, vẻ mặt lạnh như băng còn đáng sợ hơn cả khủng bố, ấy vậy mà sau khi quay mặt sang với cô thì lại trở nên dịu dàng hẵng...họ có hoa mắt không đấy? Quả nhiên lời đồn là thật, Tịch tổng tài rất sủng vợ a Đối với loại hành động này của Tịch Mộ Thần khi dành cho cô, Lục Minh Hạo thấy đã rất nhiều nên đâm ra trở thành thói quen, hễ mà cứ gặp mấy cái cảnh âu yếm, yêu thương này thì chẳng thấy gì là lạ cả, vì ban đầu khi thấy tên tảng băng này đối xử với một người phụ nữ như thế, Lục Minh Hạo đã rất kinh ngạc lẫn hoảng hốt vì lo sợ con mắt lẫn tai mình có vấn đề " Ừm, mệt rồi! " Cô vẫn như cũ, nhẹ nhàng đáp lời anh, Tịch Mộ Thần nhìn vợ đầy lo lắng sau đó cũng lập tức đem chuyện ở đây dẹp sang một bên Anh ngẩn mặt, con người lạnh lùng bắt đầu quay trở lại " Chuyện đến đây kết thúc, không một ai ở đây đem chuyện ngày hôm nay tung ra ngoài...rõ chưa? " Tuy rằng anh quyền lực ra lệnh như thế khiến mọi người ai ai ở đây cũng đều im lặng không dám nói lời nào nhưng thật ra họ đã rõ lời của anh nói rồi " Tịch tổng, vậy...chuyện này bỏ qua đi có được hay không? " Lão đàn ông rụt rè lên tiếng, ông ta thật ra muốn nói với anh rằng có thể đại nhân đại lượng bỏ qua cho ông ta hay không, dù gì ông ta được xem như kẻ tiểu nhân...hẵng là anh sẽ không chấp nhất mấy chuyện này với kẻ tiểu nhân đâu. Nhưng...không! Trong từ điển của Tịch Mộ Thần không bao giờ có hai chữ nhân từ, huống hồ lão đàn ông này đã động vào thanh danh của anh, còn quát mắng cô như thế. Muốn bỏ qua? Đâu có dễ dàng như thế Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao quét lên người lão đàn ông, ông ta giật thót tim khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh phóng về phía mình " Tịch...Tịch tổng... " " Lăn sang một bên! " Tịch Mộ Thần âm u nói * Mình có đọc qua bộ truyện nào đó, trong đó có ghi rằng từ lăn hình như cùng âm với từ cút trong tiếng Trung🤔...nếu mình có sai, mọi người đừng bận tâm nha😥 " Ơ...d..dạ " Lão đàn ông hoảng sợ vội né sang một bên nhường đường, Tịch Mộ Thần chẳng buồn nhìn thêm lão ta dù chỉ một chút, anh ôm eo cô cao ngạo rời đi, vệ sĩ cùng Lục Minh Hạo theo đó đi theo phía sau họ ... Trên chiếc xe BMW, Tịch Mộ Thần cùng cô ngồi ghế sau, tài xế lái sẽ là Lục Minh Hạo Từ lúc chiếc xe rời khỏi phi trường đến khi trên đường về, không khí ở trên xe vẫn như cũ không hề thay đổi, một sự im lặng đến ngột ngạt khiến Lục Minh Hạo ngồi ghế trước lái xe cũng thấy rùng mình vì đáng sợ Ai đó hãy nói cái gì đi chứ? Một câu cũng được, hãy giúp cho cái bầu không khí quái quỷ này biến mất đi!! Lục Minh Hạo khẽ hắng giọng một tiếng, Tịch Mộ Thần hiện đang nhắm mắt dưỡng thần, cô ngồi kế bên, gương mặt nhỏ nhắn luôn xụ xuống như thể không vui Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng len lén đưa mắt nhìn sang anh, sau đó khẽ cất giọng " Ông xã...anh giận em sao? "
Nhìn vẻ mặt biến sắc của Doãn Thiên Phong, Tịch Mộ Thần nhếch môi cười lạnh " Tôi nghĩ chuyện này bản thân cũng không cần giải thích thêm cho anh...vì anh là người hiểu rõ chuyện này hơn ai! " Sự thật chắc chắn Tịch Mộ Thần đã biết tất cả!...lẽ nào là cô ta ư? Doãn Thiên Phong nhếch mép cười, anh nói " Như vậy thì đã sao?...phải! Tất cả chuyện này chính là một tay tôi sắp xếp mà ra " Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi ư?...chẳng lẽ hắn hoàn toàn không muốn che giấu bất cứ điều gì? Cứ thế mà thừa nhận như thế ư? " Anh không xứng đáng để có được tình yêu từ Tiểu Tịch! Qua chuyện này anh đã làm tổn thương cô ấy không ít, nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng đều một lòng chung thủy với anh! " Doãn Thiên Phong nói đúng...cho dù anh có làm tổn thương cô bao nhiêu, cô cũng đều một lòng chung thủy yêu anh Nhưng còn anh thì sao? Anh chẳng những làm tổn thương cô, anh còn cố tình công khai quan hệ với người phụ nữ khác nhằm mục đích để cô nhìn thấy những tin tức ấy " Cô ấy từng nói rằng giữa vợ chồng luôn quan trọng nhất đó là sự tin tưởng...nhưng có vẻ như sau chuyện này anh đã thật sự không tin tưởng cô ấy một chút nào. Tôi thật không hiểu tại sao cô ấy lại có thể dành tình cảm cho một người như anh! " " Bởi vì chúng tôi yêu nhau! " " Yêu nhau? Hah!...tôi đã quen biết cô ấy trước anh, tôi đều không thua kém anh bất kỳ điều gì, vì sao cô ấy vẫn không chịu chọn tôi mà lại là anh? " " Đúng là anh đã quen biết cô ấy trước tôi và cùng cô ấy yêu nhau tận ba năm...nhưng anh đã mắc phải một sai lầm và sai lầm đó khiến anh đánh mất cô ấy một lần và mãi mãi " Đúng! Doãn Thiên Phong thật sự làm mắc phải một sai lầm, sai lầm đó chính là phản bội cô Chính vì sự việc đó diễn ra mà ông trời đã mang cô đến cho anh và anh chắc chắn rằng anh sẽ là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời cô...anh sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc sau này của người anh yêu thương " Tôi có nên cảm ơn anh vì chuyện này mà ông trời đã đem cô ấy đến cho tôi? ". Tịch Mộ Thần hất cầm khiêu khích nói " Anh...! ". Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn anh tức giận không nói nên lời " Bây giờ thì thật xin lỗi, vợ tôi cần được yên tĩnh! Làm phiền Doãn tổng trả lại không gian riêng của vợ chồng chúng tôi " " Tịch Mộ Thần! Anh đừng có... " Doãn Thiên Phong chưa kịp nói hết câu bỗng điện thoại gửi đến một tin nhắn đã khiến anh ta nhanh chóng trở về mà không để lại câu nói nào Căn phòng đã trở về trạng thái yên tĩnh như trước, chỉ còn mỗi cô và anh Tịch Mộ Thần quay trở lại giường cô, anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên dịu dàng xoa " Vừa nãy có phải ồn lắm hay không? Anh xin lỗi, vừa nãy anh đang cố lấy lại không gian riêng của chúng ta! " Vẫn không hồi đáp anh một câu Ngón tay mảnh khảnh trên lòng bàn tay anh bỗng chốc cử động làm anh ngạc nhiên phải nhìn xuống... " Mộ...Thần? " Giọng nói nhẹ nhàng quen tai của người con gái anh yêu đột ngột cất lên " Tiểu Tịch, em tỉnh lại rồi! " Dưới đáy mắt của Tịch Mộ Thần không thể che giấu được sự vui mừng khi thấy cô đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê một tháng qua " Tiểu Tịch ngoan, anh đi gọi bác sĩ đến! "... " Cô ấy sao rồi? " Nhìn thấy bác sĩ vừa khám xong cho cô, anh đã không nhịn được nên lập tức hỏi Vị bác sĩ khẽ hắng giọng, nói " Tịch tổng không cần phải lo lắng, Tịch phu nhân đã không sao nữa! " " Vậy...khi nào tôi mới có thể xuất viện được? ". Cô khẽ hỏi vị bác sĩ Thật sự thì cô không thích bệnh viện, nếu ở lâu quá với tình trạng này cũng thật thấy giống " nhà tù "! Tịch Mộ Thần nghe cô hỏi thế liền trừng mắt với cô khiến cô im bặt cúi đầu...làm gì hung dữ vậy? Chẳng phải cô chỉ hỏi khi nào cô mới được về nhà thôi sao? " Em vừa tỉnh lại, nôn nóng về làm cái gì? Ở lại đây thêm vài hôm kiểm tra để chắc chắn một trăm phần trăm rằng em hoàn toàn bình phục thì xuất viện! " " Nhưng..." " Không nhưng nhị! Một là ngoan ngoãn ở đây vài hôm rồi về nhà, còn hai là anh sẽ vứt em tại đây cho đến một tháng mới xuất viện! " Vừa tỉnh lại cô cứ nghĩ anh sẽ đối xử dịu dàng với cô một chút và tăng " chế độ " cưng chiều cô hơn...nhưng có vẻ cô đã nhầm rồi, chẳng nhưng không cưng cô mà anh lại còn " hăm dọa " cô hơn Cô bĩu môi tủi thân lẩm bẩm " Xấu xa, đối xử với người bệnh mà hung dữ như thế! " Vị bác sĩ từ khi nào đã cùng với y tá của mình rời khỏi đây, trong phòng chỉ còn mỗi cô và anh " Làm sao, dỗi ư? " " Không có! " " Ngoan một chút, em chỉ vừa tỉnh lại, vẫn cần kiểm tra vài ngày là có thể về! " " Em không thích bệnh viện, cứ như " nhà tù " vậy! ", rất nhàm chán! " Cô vợ nhỏ lại bắt đầu hờn dỗi, Tịch Mộ Thần cưng chiều hôn lên trán cô một nụ hôn " Ngoan, chỉ ở vài hôm là về...anh sẽ ở lại cùng em, ngày ngày đưa em ra ngoài dạo chơi được chứ? " " Vậy bánh ngọt của em cũng không thể thiếu! ". Cô chu môi nhắc nhở anh " Được, sẽ có bánh ngọt cho em! " Cô vui vẻ mỉm cười " Thật tốt " Tịch Mộ Thần ôn nhu nắm bàn tay cô lên, nhìn ngón áp út đang giữ chiếc nhẫn trên ngón tay " Anh xin lỗi...về tất cả! " " Em không sao, chỉ cần anh còn yêu em, chỉ cần chúng ta còn là vợ chồng...quay lại với những tháng ngày trước kia là em thật sự đã mãn nguyện! " Tịch Mộ Thần áp mặt vào gương mặt cô, nhẹ nhàng phủ lên môi cô một nụ hôn yêu thương " Liền đáp ứng cho em " Trong lúc hai người đang hưởng thụ không gian ngọt ngào của nhau, bỗng cách cửa phòng mở ra Tiêu Cảnh Thiên hắng giọng một tiếng " Tiểu Tịch vừa mới tỉnh lại, đừng nên " kích động " quá mức! " Cô đỏ mặt...tại sao ca lại nói như thế? Chẳng phải anh trai trước giờ vẫn luôn trong sáng sao? " Ca anh đến sớm vậy? ". Tốt nhất cô nên đổi chủ đề nói thì hơn! Tiêu Cảnh Thiên không trả lời câu hỏi của cô, anh chậm rãi đi tới chỗ cô " Con bé thế nào? " Tịch Mộ Thần nhàn nhạt đáp " Bác sĩ vừa kiểm tra, bảo rằng cô ấy ổn " Tiêu Tiểu Tịch " Ca ca em bây giờ ổn lắm, có thể... ". Cô ngưng một chút, len lén đưa mắt nhìn sang Tịch Mộ Thần rồi nhỏ giọng nói với Tiêu Cảnh Thiên " Có thể cho em xuất viện sớm một chút được không? " Vẻ mặt của Tiêu Cảnh Thiên vẫn không thay đổi, anh nói " Em vừa tỉnh lại, nôn nóng về cái gì? Ở lại thêm bảy ngày nữa để kiểm tra rồi cho về! " " Bảy ngày? Vậy chẳng phải là một tuần hay sao? Không được! Như thế quá lâu! " Tiêu Cảnh Thiên " Em muốn một tuần hay một tháng? " Tiêu Tiểu Tịch " Nhưng em đã ở đây một tháng rồi! " Tịch Mộ Thần bỗng chen ngang " Là " say ngủ " một tháng! " Cô nổi đóa, trừng mắt với Tịch Mộ Thần " Không phải ngủ mà là hôn mê! " Người đàn ông này hình như đang dần thay đổi? Cô thấy anh đôi lúc hay nói những câu trêu đùa cô! Cô không thèm đôi co với anh nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là cô phải " thương lượng " với anh trai về ngày cô xuất viện! " Giảm một chút có được không?...bốn ngày đi nhé! " " Không! " " Vậy năm ngày? ". Một tuần có bảy ngày mà cô phải ở bệnh viện hết năm ngày! " Không! " " Giá chót! Em sẽ ở đây sáu ngày thôi! " " Em không có quyền thương lượng ở đây, chúng ta đã bảo không là không! ". Tiêu Cảnh Thiên kiên quyết nói Hừ! Cứng không được vậy thì mềm, không thương lượng với cô được vậy thì cô dùng " tuyệt chiêu "! Cô tủi thân nức lên một tiếng " Hai người không thương em...em không muốn ở bệnh viện đâu, nó giống như cảm giác đang bị giam giữ vậy! " " Chiêu đó không còn tác dụng nữa đâu! ". Tiêu Cảnh Thiên thản nhiên nói, anh đưa cổ tay lên và xem đồng hồ Sau đó lại quay sang nói với Tịch Mộ Thần " Không còn sớm cho chuyến bay nữa, làm phiền cậu chăm sóc cho con bé một thời gian! " Khi nghe anh trai nói đến chuyến bay, cô liền nghĩ anh ấy muốn xuất ngoại sao? " Ca, anh xuất ngoại sao? " " Ừ! Anh đi công tác, khi nào về thì vẫn chưa xác định được nhưng anh sẽ cố về sớm! Phải ngoan ngoãn, về nước anh sẽ mua quà cho em " " Vâng! ". Cô nói có chút tiếc nuối, cô chỉ vừa mới tỉnh lại thôi vậy mà ca ca lại phải xuất ngoại để cô ở lại với Mộ Thần Tiêu Cảnh Thiên xoa đầu cô một lát sau đó ra ngoài Căn phòng một lần nữa đã trở lại yên tĩnh " Em có đói không? Muốn ăn gì anh đi mua " Cô khoang tay trước ngực hất mặt sang chỗ khác Huh? Giận rồi sao? " Bà xã..." " Em không muốn nói chuyện với anh! " " Sao lại giận? " " Anh không thương em! " " Ngoan, chỉ là một tuần, nó sẽ trôi qua rất nhanh! " " Không muốn! " " Chẳng phải ban đầu chúng ta đã thỏa thuận sẽ ở đây vài hôm? " " Em đổi ý rồi! " " Vậy có còn bánh ngọt! " " Để như cũ...em sẽ không ở bệnh viện trừ phi cắt giảm đi bốn ngày cho em! " " Vậy em ở bệnh viện chỉ ba ngày là về? Như thế thì không được! " " Ba ngày! " " Hai ngày! Giá chót, em không lấy thì một tháng đi " Cô tức giận quay mặt sang nhìn anh " Anh quá đáng! " " Anh chỉ làm theo anh trai em! " " Anh...đồ xấu xa! Anh không th...ah! " " Em sao thế? " Vì tức giận nên cô có hơi kích động một chút, đầu bỗng cảm thấy đau khiến Tịch Mộ Thần nhìn thấy càng sinh thêm lo lắng nên anh đã đi gọi bác sĩ đến " Cô ấy thế nào? Vì sao đầu bỗng dưng bị đau như thế? " " Tịch phu nhân không sao, Tịch tổng đừng quá lo...chỉ là ban nãy cô ấy đã hơi kích động nên đầu mới bị đau như thế, tinh thần ổn định lại thì cơn đau sẽ không còn! " Tiêu Tiểu Tịch " Tôi biết rồi, cảm ơn! " Vị bác sĩ gật đầu sau đó đi ra ngoài, Tịch Mộ Thần cũng bắt đầu oán trách cô vài câu " Em thấy chưa! Chỉ mới kích động như thế mà đã đau đầu, cứ đòi nằng nặc về nhà như thế ngộ nhỡ trên người sẽ xảy ra gì nữa thì phải làm sao? " " Em không sao nữa rồi mà " " Anh không cần biết! Bây giờ ở lại đây đủ một tuần cho anh, chiều thứ bảy anh đưa em về nhà " " Nhưng... " Cô định nói thêm nhưng bỗng thấy ánh mắt kia thật đáng sợ của anh đang nhìn chăm chăm cô nên thôi không dám nói ra
Tác giả Thể loại Ngôn Tình, Truyện SủngNguồn thái FullSố chương 107Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể Loại longfic, sủng, tổng tài, một chút hắc bang, HE, hào môn thế gia, nam tiểu tamNhân Vật Tịch Mộ Thần, Tiêu Tiểu TịchTình Trạng Hoàn Thành - 22/06/2019Số Chương Full 107 Chương + 3 Ngoại TruyệnChủ tịch của Tịch thị mặc dù là một lão đại có tiếng giới hắc đạo lẫn bạch đạo, thế nhưng không ai không biết, anh ta là một thê nô chính hiệu. Chỉ cần là Tiêu Tiểu Tịch muốn, anh sẽ vô cùng yêu thương nhìn cô, giọng nói sủng nịch đồng ý."Em muốn ăn cái đó, ông xã anh mua cho em đi~ " "Được được anh mua cho em!"..."Ông xã em cũng muốn có một con gấu bông""Anh sẽ cho người đi mua năm con cho em. À không, mười con. Mỗi con dễ thương khác nhau..."Đôi lúc vì một số chuyện nhỏ muốn tốt cho cô mà cả hai lại cãi nhau một chút. Cô vợ trẻ con lại bướng bỉnh cố ý làm anh tức giận"Em muốn ly hôn! ""Khi nào ngón áp út anh không còn chiếc nhẫn này nữa thì đến lúc đó hãy đến đây bàn chuyện đó với anh""Em có người đàn ông khác bên ngoài rồi""Đưa tên đó đến đây, nếu như hắn đồng ý đến với em? Được! Mất đi thứ quan trọng nhất của người đàn ông, anh toại nguyện cho cả hai"Với cô vợ nhỏ này, suốt ngày rảnh rỗi muốn kiếm chuyện với anh thì làm sao anh lại không có cách dạy dỗ cô?"Bà xã, ngoan đừng bướng nữa. Qua đây anh thương""Em ghét anh""Được được ghét anh cũng được"Anh cưng chiều hôn lên đôi môi cô một nụ hôn
1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-ph download 1001-phuong-phap-nghich-tap-cua-vuong-phi-b download 12-chom-sao-mat-the-nu-phu-xung- download 7-ngay-de-noi-anh-y download 9-tieu-bao-bao-sieu-quay-cua-tong download bac-tong-bat-mang-the download banh-bao-mai-moi-papa-tong-tai-theo-duoi download bat-qua-tu download bhtt-fairy-tail download bi-nhot-vong-quoc-cong- download binh-lam-t download binh-lam-t download cam-do-chi download chau-kiem-ch download chien-long- download chien-th download chu-la download chuyen-xau-nhieu-ma_qu download co-mot-ke-cam-muon-noi-ye download con-duong-nghich-tap-cua-vat-hi download con-re-quy download download cuc-pham-vu-em_quy download download cuong-dai-chi download cuong-te- download dai-tong-phong-luu download dan-ong-dich-thuc-co-gan-ma download download dau-l download dien-anh-the-gioi-ta- download dinh-cap-tong-su-60 download dinh-cap-tong-su-60 download dinh-luyen-tha download doc- download dong-chay-ti download dong-co-giet download du-do-dai-luat-su download duc- download download em-thuoc-ve-toi-m download gian-ninh-xuyen-la-so download download hai-ba-chuyen-yeu-nhau-lam-can-nhau-dau-cua-toi-va-phu-n download he-thong-hoan-tha download he-thong-show- download he-thong-xoay-nguoi-cua-uyen download hoa-trong-mong-ca-doi- download hoac-loan-giang-ho_qu download hoan-la download hoc-than-gioi-gia download hoc-vien-da download huyet-lang-ba download kho-n download khong-co-nguo download download klei download lac-mat-co-dau-xung-hi-27 download leng-keng-hong-nhan-phong-thai-hanh-thi download lo-trinh-minh download long-vuong-tro download luan-ket-cuc-cua-viec-trong-mat-ma-bat-h download m download download mat-the-duong-oa-ban-ch download mat-the-duong-oa-ban-chep download mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua download me-ngoc-cuc-ph download moi-tinh-am-duong-v download moi-tinh-dau-cu download mo download mot-buoc-len-tien-71 download mot-cai-ti download mot-tieu-yeu-nu-bon-ten-so download muon-ngai-h download my-thuc-gia-o- download nam-chu-chet-tiet-tha-cho-ta-di-nu-chinh-kia- download nam-than-nha-co-co download nang download nang-dau-cuc-pham-270 download nay-bac-si-hu-hong-em- download neu-khong-de-d download nga-mot-lan-lua-duoc download ngan-can-chong-cu-vai-phan-dien-ha download nguo-c-ve-tho-i-le-so-ta-i download nguoi-dau-yeu download nguoi-vo-quyen-ru-cua-t download nguyen-phoi-nghic download nha-co-manh-the-cung-chieu-388 download download nhat-muc-cu download nien-tien-sinh-cham-cham-ye download nu-phu-khong-dao-ho download nu-than-dung-phai-nu- download nu-than-dung-phai-nu-t download nu-than-quoc-dan-canh-ngoc- download nu-vuong-hac-dao download nu-xung-xuyen-qua-sach-nam-chinh-ne-ra download phap-y-vu download download phu-thie download phuong-hoang-huyet-le_quy download pokemon- download qua-buoi-n download qua download sakurasyaoran-nguyen-ma download sau-khi-giet-ong-xa-trong-game- download sau-khi-mang-thai-toi-ly-hon-a download sau-khi-toan-cau-tien-hoa-ta-dung-dau-chuoi-th download sau-khi-yeu-duong-voi-v download sau-nguoi-chi-gai-cuc-pham-cu download sau-trien download sinh- download so-uoc-luan download su-phu-he-liet_q download download ta-chi-muon-an-tinh-choi-g download ta-o-giang-ho-lam-d download ta-o-giang-ho-lam-d download ta-thuc-su-si download tan-doc-lu download tang-quan-ruou-doc-tien-quan-ra-di_q download download download download than-dao-d download th download than-nong-va-chuyen-tin download than-y-vuong-phi-bi download than-y-vuong-phi-vuong-gia-t download download download the-gioi-duy-nhat-pha download thien-chi-k download thien-ha-vo-song-vuong-phi download thien-tai-trieu-hoi-su-146089 download thiep-th download th download thong-quan-dai-de-dien-roi-cam-tu-vo-cu-dam-chay download thu-ky-toan-nang-cua-duong download tich-y-ke download tieu-binh-truye download tieu-hoc-tra- download tieu-thanh-mai-ngoc-nghech-truc-ma-ye download tieu-yeu-truy-tim download download toi-la-dao-si_qu download toi-va-boss-phan-dien-la-hon-phu download to download tong-giam-doc-lanh-lung-xin-diu-dang- download tong-giam-doc-qua-buu download tong-tai-ba-dao-that-tre- download tran-qua download trang-san download treu download trieu-hoan-tu-than-o- download troi-em-mai-khong- download troi-sinh-mot-doi-su download trong-sinh-chi-bao-luc download trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot download truyen-nhan-cua-than-y-than-y- download tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan download tuong-q download uoc-hen-ph download van-co-tha download van-dao-long-ho download vo-han-phon download vong-du-chi-bo-xuong-kho-cung-dien-c download vong-du-chi-bo-xuong-kho-cung-die download vong-xuyen-tam-kiep-mot download vu-than-chu download vuong-gia-da-bi-ta download vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu-9 download xuyen-nhanh-nu-phoi-binh-tinh-mo download xuyen-viet-chung-dien-chi-man-duong-xuan-duong-xuan-xuyen-qua-lam- download xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong download download yeu-an download yeu-anh-la-em-sa download yeu-ma download
Tại khu vui chơi đông người nhộn nhịp kia, có một người đàn ông tuổi đã ba mươi nhưng lại mang một vẻ đẹp lạ thường. Gương mặt tuấn mỹ như một bức tượng điêu khắc do trời sinh đã ban cho, từng đường nét trên gương mặt ấy không thể nào miêu tả được, nó còn hơn cả hai từ " hoàn hảo " đối với anh. Dáng vẻ cao to, trên người luôn toát lên một khí chất hơn chủ tịch của một tập đoàn lớn, tập đoàn đứng đầu Châu Á cũng là người đứng đầu giữa Hắc Bạch lưỡng đạo. Với cái tên Tịch Mộ Thần, khi ai đó nhắc đến tên anh không ai là không thể không biết đến người đàn ông này. Bản thân vốn rất không thích đến những nơi nhiều người đông đúc như thế này, vì anh nghĩ điều này thật sự rất phiền phức. Nhưng vì " Bà Xã Nhỏ " rất thích đến đây chơi, đặc biệt hơn đó là muốn đến những nơi này cùng anh. Cô đã ra sức nài nỉ anh cùng cô đến khu vui chơi mới mở này nhưng anh nhất quyết không đồng ý không đi là không đi. Cô nhịn nhục, đến bước đường cùng cô đã trao đổi với anh một việc. Nghe xong điều này ánh mắt anh sáng lên và cũng đã đồng ý cùng cô đến đây chơi
Đôi mắt màu hổ phách lộ ra vẻ tàn độc đầy nguy hiểm, Tịch Mộ Thần hiện tại như một tu la bò lên từ địa ngục. Chớp mắt, bầu không khí quỷ dị lại giảm xuống vài độ khiến người ta không rét mà run... Vợ của anh, con của anh... Làm tổn thương đến họ một lần. Tịch Mộ Thần này sẽ trả lại cho chúng gấp mười lần! Nguyên tắc sống của anh chính là Ngươi làm ta bị thương một lần, ta lấy lại ngươi một mạng! Người phụ nữ của anh, vợ của anh... Cô ấy chính là mạng sống của anh. Là nhịp đập và hơi thở trong anh. Con và cô chính là ranh giới cuối cùng của anh. Chạm vào họ cũng tức là chạm vào anh! Nếu không phải ban đầu đã hứa sẽ về sớm với cô và con thì anh chắc chắn sẽ tự mình xử lý cô ta Mà... Một khi Tịch Mộ Thần đã ra tay thì chính là *cửu tử nhất sinh. Muốn sống không được mà chết cũng không xong! * Cửu tử nhất sinh Chín đường chết một đường sống Phong Hàn cũng không nói nhiều, mệnh lệnh đã hạ xuống, anh ta tất nhiên chỉ có nhiệm vụ nghe theo Cặp mắt kính trên gọng mắt thoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, xuyên qua tấm kính chính là đôi mắt nâu không chút gợn sóng. Giọng nói của anh ta tựa như con người anh ta, lạnh lùng không chút độ ấm " Rõ! " Đến nơi ngã ba, Tịch Mộ Thần đi thẳng, Phong Hàn và Lục Minh Hạo cùng nhau rẽ lối đi sang một hướng khác... Trong căn phòng của Doãn Thiên Phong Sau khi Tịch Mộ Thần rời đi, không gian im ắng một lần nữa được trả về Doãn Thiên Phong đứng hướng người ra bức tường được làm bằng cửa kính trong suốt, lọt vào mắt anh ta chính là mọi thứ ở bên ngoài phía bên dưới kia Một thành phố phồn hoa tấp nập người qua kẻ lại, những tòa nhà lớn nhỏ khác nhau và đám mây trắng xóa trên bầu trời… Cũng bởi vì sự ích kỷ và tình yêu mù quáng ấy mà xém chút nữa đã hại chết người anh yêu nhất Anh thật không ngờ. Thật không ngờ rằng những điều mình làm từ đầu cho đến cuối đều chính là làm tổn thương cô! Không có được tình yêu của cô, trái lại điều đó khiến cô căm ghét anh hơn. Đến một cái liếc mắt, cô ấy cũng không muốn nhìn mình! Phải! Đến một cái liếc mắt cô ấy cũng không muốn đếm xỉa đến mình... Hahah mình đúng thật là một tên ngốc! Làm mọi thứ như thế thì đổi lại được cái gì ngoài sự căm ghét thù hận của cô ấy? Doãn Thiên Phong, mày chính là một tên hề ngu ngốc! Cô ấy... Cô ấy không hề thay đổi. Một chút cũng không và vẫn như trước kia. Chỉ là... Tình cảm sau ba năm, người con gái ấy đã không thuộc về anh nữa Trái tim cô đã trao trọn nó cho một người đàn ông khác. Chấm dứt rồi! Tình yêu của mày và cô ấy đã chấp dứt từ ba năm trước. Từ ngày mày bỏ cô ấy để kết hôn cùng với người phụ nữ khác... Trên gương mặt tuấn mĩ của Doãn Thiên Phong bấy giờ trở nên nhợt nhạt xanh xao, trên trán còn có vài giọt mồ hôi nhưng anh ta chỉ cảm thấy vết thương trên người lại không đau bằng vết thương trong tim Chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người đã thấm ướt một mảng máu tươi Mặc dù con người từ đầu đến chân nhìn có vẻ hơi nhếch nhác nhưng khí chất trên người lại không giảm đi phần nào Từng giọt, từng giọt máu từ trên cánh tay phải chảy nhiễu xuống mặt đất như thế đã tạo thành một vũng máu nhỏ dưới chân anh ta Doãn Thiên Phong nhếch miệng cười yếu ớt Khi nãy, sau khi Tịch Mộ Thần căm phẫn dứt lời đã rút đâu ra một khẩu súng trên người Nhanh tay lẹ mắt bắn hai phát vào người anh, một viên nằm ở ngực trái và một viên ở cánh tay phải Nhìn viên đạn cắm vào da thịt trên người anh ta như thế, nhưng thật chất Tịch Mộ Thần đã lựa chọn ra những chỗ bắn không gây nguy hiểm chí mạng Chỉ là vết thương như thế, trong thời gian ngắn không điều trị nhanh, không lo ngại vết thương bị viêm nhiễm thì cũng lo sợ bản thân mất máu nhiều. Nên sau khi ra ngoài, Tịch Mộ Thần đã căn dặn Phong Hàn phải điều bác sĩ tới trị thương cho Doãn Thiên Phong Tuy bị Tịch Mộ Thần bắn hai phát trên người như thế, nhưng Doãn Thiên Phong ngoài nhẫn nhịn chịu đau ra thì không có làm gì khác Bởi vì anh ta biết, bản thân mình đã phạm phải sai lầm rồi thì hình phạt dĩ nhiên sẽ khó tránh khỏi. Hơn nữa. Anh ta cũng cảm thấy chính bản thân mình đáng phải chịu phạt bởi lỗi lầm của mình. Anh ta không có quyền oán trách ai và cũng không thể oán trách ai cả Quan trọng nhất là, những điều anh ta làm, hình phạt đổi lại chỉ vỏn vẹn hai viên đạn gắm vào người như thế hình như quá dễ dãi rồi...? Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào tấm kính trước mặt, đôi mắt cũng ẩn chứa sự khổ đau cùng phức tạp " Tiểu Tịch ". Chúc em....sống hạnh phúc! ... Tịch Mộ Thần lái xe trở về Tịch gia vừa vặn đến giờ cơm trưa Đôi chân vừa bước vào trong nhà, quản gia Lâm từ đã xuất hiện cung kính chào hỏi anh, " Mừng cậu đã về thưa thiếu gia ". Bỏ qua lời chào hỏi, Tịch Mộ Thần đưa mắt hướng lên phía lầu chỗ phòng ngủ chính trên tầng, " Cô ấy thế nào? Đã ăn trưa hay chưa? " Quản gia Lâm thái độ nhu hòa trước sau như một, nhưng vẫn tỏ thái độ cung kính với gia chủ " Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân chỉ uống một ly sữa sau đó thì bảo mệt muốn đi ngủ nên chúng tôi không quấy rầy cô ấy ". Tịch Mộ Thần gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó anh không nói hai lời liền lập tức nhấc bước theo lên lầu Cạch... Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng mở cửa phòng sợ sẽ ảnh hưởng đến cô, anh nhìn thấy cô nằm ngủ yên lành trên giường Đóng nhẹ cửa vào sau đó rón rén bước lên giường nằm với cô Đang yên giấc cô bỗng phát giác ra điều gì đó, Tịch Mộ Thần dù hành động hay cử chỉ đều rất nhẹ nhàng và cẩn thận nhưng vẫn làm kinh động đến giấc ngủ của cô khiến cô khẽ nhíu mày Hàng mi cong dài khẽ run như cánh bướm trên lá muốn bay, tiếp đó là đôi đồng tử màu hạnh nhân xinh đẹp dần xuất hiện khỏi mí mắt Vừa tỉnh dậy nên có chút mơ hồ, sự mệt mỏi lan tỏa cả thân thể khiến cô vẫn còn lười biếng không muốn nhúc nhích Cô mơ hồ nhìn gương mặt người nọ, tuy mơ hồ nhưng cô chỉ nâng tí mắt lên sau đó lại hạ mắt nhắm tít lại Hừm hừm không cần nhìn cũng biết là ai. Ngoài anh ra ai còn có thể leo giường nằm cùng cô như thế? Ngay cả mùi hương thoáng mát thoải mái trên người anh cũng xộc thẳng vào khoang mũi cô như thế! Cô lười biếng động đậy một chút, nhích người lại gần anh, vươn tay ra vòng qua vùng eo rắn chắc của anh ôm lại, gương mặt nhỏ nhắn vùi hẳn vào lòng ngực ấm áp của anh nũng nịu cọ cọ vài cái Tịch Mộ Thần yêu thương nhìn cô, cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc cô... Cô khẽ gọi anh " Mộ Thần ~ ". Anh dịu dàng đáp lại một tiếng " Ừ? " " Mọi chuyện...vẫn ổn chứ? " Tịch Mộ Thần hôn lên trán cô rồi dời đến chóp mũi của cô, mỗi chỗ một chút hôn qua đều có sự nâng niu cùng yêu thương " Vẫn ổn ". Anh vuốt ve tóc cô, kỳ thật anh biết rõ cô chỉ hỏi cho qua loa có lệ mà thôi, nhưng bản thân anh lại không muốn nhắc đến việc liên quan đến chuyện này nữa nên quả quyết đổi đề tài lái sang chuyện khác, " Em không ăn trưa sao? Sẽ đói bụng ". " Em mệt quá, vừa nãy em uống một ly sữa xong cũng đủ lót bụng rồi. Anh đừng lo, em không để bảo bối của chúng ta đói đâu ". Được rồi, nếu vợ đã bảo mệt như thế thì anh cũng không ép. Dù sao cũng đã uống một ly sữa, sáng cũng đã ăn no và khi lên máy bay anh cũng cho người chuẩn bị ít điểm tâm cho cô nên bây giờ không sợ cô và bảo bảo đói. Có thể cho đi ngủ! Họ đã đi một quãng đường dài như thế cơ mà, vợ yêu cũng đang mang thai nên dạo gần đây cũng có chút thèm ngủ... Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, anh cúi đầu áp môi mình lên môi cô một nụ hôn, " Được rồi, ngủ đi... ". Mọi chuyện cơ hồ cứ thế trôi qua, từ sau chuyện của Doãn Thiên Phong trở về cho đến bây giờ, Tịch Mộ Thần đã dành thời gian khoảng một tháng bên cô Cô rất lo ngại vì cô mà sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, Tịch Mộ Thần trái lại không lo lắng như cô, anh vẫn thong dong thản nhiên như cũ và còn trấn an bảo với cô rằng công việc hiện tại không đáng lo ngại, có thể giao phó nó lại cho Phong Hàn một tháng nên không cần lo lắng cô mới yên tâm Cô thật không muốn như Đắc Kỷ và Bao Tự, không muốn làm mỹ nhân họa quốc, vì cô mà hại công ty anh như thế! Những ngày tháng có anh ở bên, dù là ở nhà hay ở ngoài cô đều thấy thoải mái vui vẻ vô cùng, tâm tình của Tịch Mộ Thần cũng tốt hơn hẵng khi thấy nụ cười trên môi cô mỗi ngày... Trên thế giới này, đối với tất cả mọi người mà nói, sẽ có những người nhìn thấy từng giây phút, từng ngày trôi qua là niềm hạnh phúc và sự vui tươi đối với họ, họ sẽ có cùng một suy nghĩ chính là muốn thời gian hiện tại sẽ mãi như thế này, muốn chúng ngưng động và lưu mãi khoảng thời gian đáng nhớ đẹp đẽ này của họ Và cũng sẽ có những người sẽ cảm thấy từng ngày tháng trôi qua, từng giây từng phút chính là một cực hình, một nỗi sợ đến với họ, hết đến rồi lại đi cứ thế trôi qua từng ngày lặp lại không ngừng ... Ba tháng thấm thoát trôi qua, Doãn Thiên Phong cũng đã trở về Anh Quốc được hai tháng, Doãn gia bên đó nhìn thấy cháu trai bị thương cũng chỉ lo lắng săn sóc, ngoài ra họ cũng không hỏi gì nhiều, còn về chuyện của Mộng Khiết, cô cũng đã rất lâu không nghe thấy chuyện có liên quan đến cô ta, mặc dù cô cũng không quan tâm lắm nhưng chỉ thấy làm lạ nên thắc mắc trong lòng chứ không hề nói ra... Quản gia Lâm " Mừng cậu đã về thưa thiếu gia ". Tịch Mộ Thần mặc trên người bộ âu phục xám tro thẳng tắp từ đầu đến chân, anh mới từ công ty trở về, thời gian anh tan làm vẫn còn rất sớm, mới chỉ có bốn giờ hai mươi chiều, tuy rằng thông thường công ty quy định năm giờ ba mươi về nhưng vì anh quá nhớ cô và con, không có tâm trạng làm việc nên đã xách áo đi về trước " Cô ấy đâu? " Tịch Mộ Thần cởi áo khoác đưa cho quản gia, vừa hỏi anh vừa xắn tay áo lên khủy tay và mở thoáng ra hai cái cúc áo trên cổ Quản gia Lâm " Hôm nay thời tiết thoáng mát trong lành, nên thiếu phu nhân đã ra vườn nghỉ ngơi ạ ". Đang ở ngoài vườn sao? Tịch Mộ Thần đang định bước ra phía vườn tìm vợ thì ngay lúc này có một nữ hầu bưng trên tay cái khay đựng ly sữa tươi ấm bước tới, nữ hầu cung kính chào anh như thường lệ Tịch Mộ Thần không để tâm lắm, đôi mắt màu hổ phách dời lên chiếc ly sữa kia Phải rồi nhỉ? Đã đến giờ uống sữa của vợ rồi. Dạo gần đây anh có xu hướng vỗ béo vợ, cô đang mang thai nên khoảng thời gian này ăn có chút nhiều hơn so với bình thường. Rõ ràng biết cô đã như thế vậy mà anh còn cố tình vỗ béo cô như thế, bây giờ lại hại cô mập như thế này! Thật ra mà nói thì dù cho cô có mập lên một tí anh cũng không có chê bai, trái lại ôm còn đã hơn, cô không mập, chỉ tròn tròn dễ thương mà thôi, anh biết cô sợ mình béo lên sẽ xấu, sẽ lo sợ anh chê bai, cho dù không nói ra miệng thì cũng để trong lòng, dù có thèm muốn ăn cái gì cũng chỉ dám ăn ít chứ không dám ăn nhiều. Cô càng làm như thế, anh cũng rất lo sợ cho sức khỏe của mẹ lẫn em bé, lại đau lòng khi vợ nhịn ăn giữ dáng nên anh đã kiên trì ép buộc cô bỏ việc nhịn ăn đi, trái lại còn giúp cô vỗ béo lên từng chút từng chút một. Thân hình mảnh mai theo thời gian trôi qua cũng trở nên tròn tròn đáng yêu khiến anh yêu cô không hết sao mà nỡ chê này chê nọ vợ mình chứ? Dù vợ anh có đang mang thai, có đang béo lên thì vẫn luôn xinh đẹp như ngày thường, trong mắt anh, cô là người phụ nữ đẹp nhất! Ngoài sân vườn, không khí thoáng mát xanh tươi khiến khu vườn càng thêm yên tĩnh dễ chịu Mùa thu gần đến, gió thu nhẹ nhàng lướt qua khiến những lá cây bạch quả nằm dưới đất thổi nhẹ theo Tại một góc nào đó, dưới bóng râm to lớn, một thân hình nhỏ nhắn đang nằm yên giấc trên chiếc võng được buộc chắc vào hai đầu thân cây bạch quả, chiếc võng nhẹ nhàng đung đưa qua lại ru cô gái nằm trên thân võng bình yên ngon giấc Gương mặt nhỏ nhắn hồng hào tràn đầy sức sống, môi nhỏ mím lại bỗng dưng nhẹ nhàng cong lên, dường như trong giấc mơ là cái gì đó đã khiến cho cô gái nhỏ không khỏi mỉm cười hạnh phúc khi ngủ, bàn tay vẫn đặt lên vùng bụng Bây giờ cô đã mang thai được bảy tháng, bụng cũng đã to lên hẳn, Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, ly sữa đặt lên chiếc bàn... Cô có một giấc mơ, là một giấc mơ rất dài, nó giống như một câu chuyện vậy. Phải! Đó là một câu chuyện của cô với những ngày tháng trước kia. Không biết vì sao nhưng cô lại mơ thấy câu chuyện trước kia của mình và Doãn Thiên Phong trong quá khứ, một đoạn đường và đến những dấu ngoặc... Từng lời hứa hẹn của anh cũng như một cuốn băng được lắp vào và lướt qua từng chút một. " Tiểu Tịch, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau ". " Em sẽ làm vợ anh, có được không? " " Tiểu Tịch, hãy cùng anh đi hết đoạn đường này... " Con đường vốn tưởng chừng như màu hồng và sẽ như thế cho đến khi bọn họ kết hôn, nhưng cuối cùng cũng phải chấp dứt. Và rồi... Cô đã gặp Mộ Thần. Tình yêu của cô và Mộ Thần có chút trắc trở hơn là mối tình đầu rất nhiều, anh ấy là một người trong giới hắc đạo, tuy rằng dính vào cũng tức là sẽ vị kéo vào vòng xoáy nguy hiểm nhưng cả hai vẫn cùng nhau bước tiếp. Không một ai bỏ ai lại... Cái cô mỉm cười trong giấc mơ, không phải là liên quan đến Doãn Thiên Phong, mà chính là vì Mộ Thần... Cô đã nhớ đến một câu nói trước kia của anh khi họ đã tiến vào việc hôn nhân... " Tiểu Tịch, đi cùng anh, anh sẽ không bỏ em lại và sẽ cùng em đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời " Cho dù có chết, anh cũng sẽ không để em lại một mình cô đơn! ... Dường như cảm nhận được có ai đó ở gần, cô khẽ nhíu mày lại một chút sau đó mới mở mắt ra... Tịch Mộ Thần yêu thương đặt lên trán cô một nụ hôn " Chào em ". Vì mới trong giấc ngủ tỉnh dậy nên còn chút mơ hồ, cô vẫn chưa nhìn rõ người nọ thì có một hơi ấm truyền đến trên trán và tiếp đến là một giọng nói quen thuộc trầm ấm, dịu dàng của người đàn ông Cô mỉm cười tít mắt " Chào anh ". Đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa sự yêu thương và dịu dàng nhìn cô gái một chút rồi dời ánh mắt xuống nơi to tròn kia, bàn tay mang theo hơi ấm đặt lên đó xoa nhẹ " Chào các con, ba ba về rồi đây ". Tịch Mộ Thần chỉnh lại tư thế của cả hai, anh ngồi xuống chiếc võng rồi vươn cánh tay đặt cô ngồi vào lòng mình, tay kia cầm lấy ly sữa đặt vào lòng bàn tay cô Hai bàn tay cầm chặt ly sữa, cô khẽ tựa đầu vào lòng ngực anh híp mắt lại hưởng thụ khoảng thời gian bình yên này... Trên bầu trời bỗng chốc vang lên một âm thanh, cô nâng mí mắt nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì phát hiện có một chiếc máy bay bay ngang qua họ Đôi môi không nhịn được khẽ nhếch lên thành một đường, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp ẩn chứa ý cười, bàn tay nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay to lớn của Tịch Mộ Thần đan năm ngón tay lại với nhau... Doãn Thiên Phong, chúc anh sống tốt! Con đường này, chúng ta không thể cùng nhau bước tiếp rồi. - - The End❤❤❤
bà xã về đây anh thương